Thái Giám Thăng Chức Ký - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-03-10 15:15:05
Lượt xem: 131

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LKzipO8JQ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bữa tiệc sinh nhật, Thái tử chọn ta đi theo.

Ta bắt lấy cơ hội dùng mật mã Morse khoa tay múa chân truyền tin tức cho Thục phi.

Thục phi dùng đũa gõ bát trả lời ta.

Ta đang muốn khoa tay múa chân đáp lại, Thái tử kéo ta một phen: "Thục phi ám chỉ ta à?"

Ta: "Hả?"

Thái tử: "Bà ấy gõ bát không phải đang nói ta chuẩn bị thức ăn không hợp tâm ý của bà ấy sao?"

Chuyện này...

Không thể để Thái tử có ấn tượng không tốt với Thục phi được.

Đến lúc đó hắn đưa ta về cạnh Thục phi bảo ta làm gián điệp hai mang thì phải làm sao đây?

Ta không thể làm gì khác hơn là âm thầm nói đỡ cho Thục phi: "Từ nhỏ, Thục phi nương nương đã thích nghe nhạc, nhất là nghe gõ bát."

Thái tử như có điều suy nghĩ: "Thì ra là vậy, vậy sau khi yến hội kết thúc, ngươi đưa thêm mấy bộ bát đũa cho Thục phi đi."

"Hoàng thượng giá lâm..."

Âm thanh thông báo vang lên, ta quỳ "Bịch" xuống chui xuống dưới khăn trải bàn.

Nếu như bị Hoàng thượng nhìn thấy, không chừng sẽ lôi chuyện cũ trị ta tội lừa gạt khiến ngài ấy không còn quần cộc!

Ta vừa núp dưới bàn vừa nói dối: "Điện hạ, ngài làm rơi đồ, nô tài nhặt lên giúp ngài."

Thái tử nửa tin nửa ngờ: "Ta làm rơi đồ à? Vậy ngươi mau nhặt lên cho ta."

Ta tiếp tục sờ mó dưới bàn, đám người hành lễ xong ta cũng không dám chui ra.

Các khách mời nhìn thấy Thái tử lật tới lật lui khăn trải bàn, ánh mắt quỷ dị.

Thái tử lúng túng kéo tay áo của ta: "Không tìm được thì thôi, ra đi."

Ta cười khan: "Ha ha... Đã tìm được rồi, thì ra đánh rơi sự ái mộ sâu sắc của nô tài dành cho điện hạ."

Khuôn mặt nhỏ của Thái tử đỏ lên, mất tự nhiên khẽ ho một tiếng: "Đừng nịnh nọt nữa, ra đi."

Ta khóc không ra nước mắt, ôm chân Thái tử vờ đáng thương: "Thân thế nô tài ti tiện, không dám đối mặt với thiên tử, đành đợi ở dưới mặt bàn vậy."

Thái tử nhíu mi: "Có gì không thể gặp chứ, ngươi có thể gặp ta thì đương nhiên có thể gặp thiên tử."

Chúng ta trò chuyện thêm mấy câu, đột nhiên trước mặt ta sáng lên, ta và hoàng thượng đối mặt với nhau.

Đệch, có chỗ ngồi thì không ngồi, lại chạy đến xốc khăn trải bàn lên.

Hoàng thượng hốt hoảng: "Là ngươi?"

Sắc mặt ta xám như tro: "Nô tài không đi vệ sinh."

*

Yến hội vẫn tiếp tục diễn ra, ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình, nhìn vô cùng bình yên.

Chỉ có ta và Hoàng thượng rơi vào lo âu.

Ông ấy sợ ta đi vệ sinh, ta sợ ông ấy nghĩ rằng ta đi vệ sinh.

Cho dù là mỹ nhân múa hay Thục phi đánh đàn, ông ấy vẫn dành chút thời gian nhìn ta.

Mà ta vì tránh cho hiểu lầm, ánh mắt kiên định, đứng nghiêm giống như một giây sau sẽ đi tòng quân.

Sau buổi tiệc sinh nhật, ta mệt muốn xỉu.

Trên đường trở về, Thái tử do do dự dự hỏi: "Ngươi và phụ hoàng ta... Rất thân à?"

Ta mệt mỏi nói: "Cũng tạm, trước kia bọn nô tài liên quan đến một chiếc quần."

Ngài ấy không có mặc, ta mặc một cái.

Sao có thể không tính là liên quan đến quần cộc chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-giam-thang-chuc-ky/chuong-5.html.]

Thái tử trầm mặc hồi lâu, trầm giọng nói: "Phụ hoàng già rồi."

Ý gì?

Vẻ mặt ta mờ mịt.

Thái tử thở dài, ánh mắt phức tạp: "Không có gì, chờ sau khi ngươi đến tuổi ta sẽ hiểu."

*

Gần đây ở trong cung liên tục xảy ra chuyện lạ.

Đầu tiên có người đi nhà xí nửa đêm canh ba, nhìn thấy bóng trắng bay khắp ngự hoa viên.

Hơn nữa, Thục phi cửa đóng kín cửa cung nhiều ngày, trước cửa gió rét, nghiêng tai có thể nghe thấy tiếng cười quái dị.

Lời đồn đại càng truyền càng mơ hồ, có người nói do cung nữ chết đi tác quái, còn có người nói ác ma ngu ngốc của phương Tây đến.

Trong thời gian ngắn, lòng người trong cung bàng hoàng.

Lúc này Hoàng thượng triệu kiến ta: "Ngươi có thấy rõ bóng trắng kia không?"

Ta khó hiểu nói: "Nô tài không nhìn thấy."

Hoàng thượng khó hiểu: "Ngoại trừ ngươi, còn ai đi vệ sinh ở ngự hoa viên chứ?"

Ta: "..."

Ta thề ta không trêu chọc bất kỳ ai cả.

Rốt cuộc khi nào mới có thể thanh minh chuyện này đây?

Cho dù như thế nào, chuyện dọa ma này cũng phải giải quyết.

Ta tự xin đi cung của Thục phi điều tra, sẵn tiện hỏi xem phương án tác chiến trong bước kế tiếp vỗ béo Thái tử.

Quan trọng nhất là giải quyết chi phí trong kế hoạch.

Ta vừa muốn quay người rời đi, Hoàng thượng lại mạnh mẽ đứng lên nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt chấn động, trừng to mắt.

Có chuyện gì thế?

Hoàng thượng bị ma nhập rồi à?

Ta bị nhìn chằm chằm đến mức sợ nổi da gà, ngón tay mò vào bình máu gà trống trong tay áo.

May mà ta đã chuẩn bị từ trước, chỉ cần Hoàng thượng động đậy thì ta sẽ xối đến mức ông ấy m.á.u me đầy đầu, đảm bảo dạy dỗ con ma kia ngoan ngoãn.

Hoàng thượng mở miệng: "Ngươi... Vì sao ngươi không có yết hầu? Ngươi là nữ tử à?"

Ta khẽ thở ra.

Thì ra phạm tội khi quân, còn tưởng rằng gặp ma.

Loại chuyện này một lần thì lạ, hai lần thì quen.

Ta thả lỏng, hất cằm nhìn từ trên xuống dưới, cất cao giọng nói: "Ngài có biết cách làm hoàng đế không? Để nô tài kiểm tra ngài một phen."

Hoàng thượng: "..."

"À, thì ra là nam nhân."

 

Loading...