Lời của Dương Tiễn và Na Tra, ta nghe chẳng hiểu.
Ta không biết cái gọi là “tru tâm” rốt cuộc là việc gì, cũng chẳng rõ tại sao vào giờ phút cuối cùng, hai người họ lại tha cho ta.
Nhưng qua lời đối thoại của họ, ta hiểu ra một điều.
Đó là — Tôn Ngộ Không chưa chết.
Hắn tuy bại trận, nhưng vẫn còn sống, đang sống trong Đại Lôi Âm Tự trên Linh Sơn.
Đã sống, vậy vì sao hắn chưa từng trở lại Hoa Quả Sơn?
Vì sao lại để mặc Thiên Đình bắt bớ huynh đệ chúng ta?
Ta nghĩ mãi không thông, chỉ có thể lê tấm thân mỏi mệt rời xa nơi ấy.
Hiện tại, ta chẳng còn chút khí lực nào, chỉ mong được trở về Hoa Quả Sơn, ngủ một giấc thật dài.
Mệt… thật sự quá mệt rồi.
Từ ngày ta rời khỏi Hoa Quả Sơn, bước chân lên con đường đi Tây Trúc thỉnh kinh, ngày nào cũng phải chứng kiến những cảnh tượng rùng rợn như ác mộng.
Tây hành kết thúc, thế gian này vốn dĩ chưa từng thái bình. Vẫn là một cõi nhân ăn nhân, mạnh h.i.ế.p yếu.
Vịt Bay Lạc Bầy
Ta từng đặt chân đến Phụng Tiên Quận — nơi ấy đã bị diệt quốc.
Bách tính chỉ vì không tin Ngọc Đế, toàn bộ đều bị đồ sát.
Nước Nữ Nhi ở Tây Lương, các nữ tử vẫn dựa vào suối thần để mang thai, mà những hài nhi sinh ra lại bị hiến tế cho Tống Sinh Nương Nương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tay-du-ai-ai-cung-muon-an-thit-duong-tang/chuong-9.html.]
Sư Đà Lĩnh — ba yêu quái năm xưa không hề bị tiêu diệt.
Nghe đâu, cuối cùng chúng còn được thả về, người dân ở đó vẫn sống kiếp huyết thực như cũ.
Tây Trúc thỉnh kinh, rốt cuộc chỉ là một trường hư ảo.
Không rõ đã đi bao lâu, cuối cùng ta cũng trở lại Đông Thắng Thần Châu.
Bóng dáng Hoa Quả Sơn ngày càng rõ nét, trong lòng ta lần đầu được thảnh thơi sau bao năm tháng.
Ta muốn đem tất cả những gì đã thấy trên đường kể lại cho lão hầu.
Ta còn muốn nói với huynh ấy rằng — Đại Thánh chưa chết.
Ta nghĩ vậy.
Nhưng khi ta thực sự đến gần, một mùi m.á.u tanh nhàn nhạt đã len lỏi trong không khí.
Ta bỗng thấy bất an, song vẫn cố trấn an chính mình.
Chắc chỉ là ảo giác… là mùi m.á.u còn sót lại trên thân sau khi rời khỏi Cao Lão Trang.
Thế nhưng, càng tiến gần Hoa Quả Sơn, mùi m.á.u ấy càng nồng đậm, gay gắt như xuyên thấu vào lồng ngực.
Ta hoảng loạn, cất bước chạy thật nhanh về phía Hoa Quả Sơn.
Cho đến khi ta khựng lại, c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Cấm chế của Hoa Quả Sơn đã bị phá vỡ. Mà lúc này, trong núi hoàn toàn tĩnh lặng, không có lấy một âm thanh.
Chỉ có m.á.u — m.á.u vấy khắp sơn cốc, m.á.u nhuộm đỏ cả một ngọn núi trời.