Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tây Du - Ai Ai Cũng Muốn Ăn Thịt Đường Tăng - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-05-10 16:11:00
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta chẳng thể dùng lời lẽ nào để diễn tả tâm tình lúc này.

Trước mắt ta — t.h.i t.h.ể của vô số hầu tử hầu tôn chất thành núi nhỏ, đầu của lão hầu bị hai kẻ kia giẫm dưới chân.

Không… không chỉ có đầu của lão hầu…

Tất cả đầu lâu của hầu tộc, đều bị chặt xuống, chất đầy mặt đất.

Cơn phẫn nộ và bi ai không lời nào có thể tả, cuồn cuộn như hồng thủy nhấn chìm lấy ta.

“Các ngươi… đã làm gì?!! Các ngươi rốt cuộc đã làm gì?!!

“Tại sao?!!! Vì sao lại phải làm như vậy?!!”

Ta phát điên, lao lên muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hai kẻ đứng trước mặt.

Thế nhưng còn chưa kịp đến gần, một nhành dương liễu đã quất mạnh vào người ta.

Thân thể ta mất hết khống chế, bị đánh văng ra xa, không biết gãy bao nhiêu xương sườn, mãi mới dừng lại.

Ta cố gắng ngồi dậy, nhìn về phía vừa bị đánh.

Ở đó, Quan Âm Bồ Tát đứng lặng bên cạnh, tay cầm tịnh bình ngọc.

Từ cổ họng nàng, vang lên một giọng nói chẳng phân nam nữ:

“Lũ khỉ ấy trước khi c.h.ế.t còn nói muốn đi tìm Tôn Ngộ Không? Muốn hắn đến cứu vớt muôn loài? Thật nực cười.

“Tôn Ngộ Không chẳng phải luôn bị trấn dưới Hoa Quả Sơn sao? Có gì mà phải tìm?”

Cái gì?!

Ta trừng mắt, không dám tin nhìn Quan Âm.

Nàng tiếp tục nói:

“Cái gọi là Hoa Quả Sơn, chẳng qua là một Ngũ Chỉ Sơn mới mà thôi.

“Đại Thánh các ngươi bị trấn dưới núi này, ngày ngày nhìn từng con khỉ c.h.ế.t đi trước mặt, nhưng lại chẳng thể khởi nổi một niệm phản kháng.

“Thật là… một trò chơi thú vị!

“Nhưng hôm nay chúng ta chơi chán rồi, nên dứt khoát tiễn đám khỉ ồn ào ấy đi.

“Ngũ cảm của Tôn Ngộ Không liên thông với Hoa Quả Sơn, hắn rõ ràng biết mọi việc đã xảy ra.

“Tiếng kêu gào ai oán của hầu tộc vang lên bên tai hắn, muốn không nghe cũng chẳng thể, còn t.h.i t.h.ể đám khỉ, từng mảnh thịt vương vãi đều dính lên thân hắn.

“Thật là thú vị, thật là vui sướng!”

Quan Âm khẽ che miệng cười, rồi quay sang nhìn ta.

“Nhưng ở đây… sao lại còn một con cá lọt lưới?

“Tốt, là chuyện tốt!”

Một giọng nói thô lỗ vang lên, chỉ thấy Cự Linh Thần từ phía sau chậm rãi bước ra, tay còn cầm thứ gì đó.

Thấy rõ vật kia, đồng tử ta co rút dữ dội.

Đó là mấy cái đầu lâu bị bổ sọ — Cự Linh Thần đang gặm não khỉ.

Khóe miệng hắn đẫm máu, lộ ra hàm răng trắng nhợt đáng sợ:

“Ta còn đang thấy não khỉ không đủ ăn, nay lại có thêm một con tươi mới!

“Ha ha ha ha ha!”

Dứt lời, hắn moi mấy cái sọ, đưa tới trước mặt Quan Âm.

“Bồ Tát, não khỉ này ngon thật, ngài không muốn nếm thử sao?”

Quan Âm lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tay-du-ai-ai-cung-muon-an-thit-duong-tang/chuong-10.html.]

“Không chỉ bọn khỉ này, bất cứ kẻ nào đối nghịch với Linh Sơn, đều sẽ như vậy.”

Dứt lời, từ trong tịnh bình phóng ra một phiến lá bồ đề xanh thẫm.

Lá bồ đề xoay quanh giữa không trung, rồi bị một ngọn lửa thiêu thành tro bụi.

Cự Linh Thần cười lớn mấy tiếng, đoạn ngẩng đầu cất giọng mỉa mai về phía Hoa Quả Sơn:

“Tôn Ngộ Không! Ngươi không phải rất lợi hại sao? Sao giờ không dám phản kháng?

“Năm xưa một mình ngươi đối đầu mười vạn thiên binh thiên tướng, đấu Tứ Đại Thiên Vương, chiến Dương Tiễn đến long trời lở đất, đạp cân đẩu vân xông vào Linh Tiêu Bảo Điện, oai phong lẫm liệt!

“Vậy mà bây giờ, lại thành một kẻ hèn nhát không dám hé răng! Ha ha ha ha ha!”

Hắn đột nhiên biến sắc, gương mặt dữ tợn gầm lên:

“Đây chính là kết cục của kẻ dám chống lại Thiên Đình và Linh Sơn!

“Năm xưa nếu đã thấy điều không nên thấy, thì phải tự móc mắt mình ra, chứ không phải nổi loạn Tây Thiên!

“Giờ ngươi chỉ là con ch.ó do Thiên Đình và Linh Sơn cùng nuôi mà thôi!”

Quan Âm đưa ngón tay chỉ vào ta, kẻ đã hấp hối:

“Đây hẳn là con khỉ cuối cùng còn sót lại của Hoa Quả Sơn rồi.”

Cự Linh Thần vỗ tay hả hê:

“Tốt! Tốt lắm!

“Lại được ăn não khỉ nữa rồi!”

Hắn từng bước tiến lại, đứng trước mặt ta.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ta ngẩng đầu, ánh mắt căm hận nhìn hắn chằm chằm:

“Sinh mạng của vạn vật trên thế gian này, các ngươi muốn đoạt thì đoạt, muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c sao?”

Cự Linh Thần như nghe được trò đùa buồn cười nhất thiên hạ, cười ha hả, cười mãi mới nói:

“Tiểu hầu nhi, ngươi nói không sai!

“Thiên Đình chính là chủ tể vạn vật — chúng ta chính là Thiên! Mọi việc chúng ta làm đều là Thiên Ý!

“Chống lại Thiên Ý — thì phải chết!”

Ý thức mơ hồ, nhưng câu nói ấy ta lại ghi khắc tận tâm khảm:

Chống lại Thiên Ý, tất phải chết.

Ta kiệt sức, khẽ nhắm mắt lại.

Lúc mơ hồ ấy, ta tựa hồ trông thấy một thân ảnh — thân mặc khóa tử kim giáp, đôi mắt tựa hai ngọn lửa rực sáng giữa càn khôn.

Đối diện hắn là tầng tầng lớp lớp thiên binh thiên tướng đứng trên tầng mây.

Hắn buồn bã ném trái bàn đào trong tay xuống đất, chậm rãi đứng dậy.

“Thiên Ý cái con mẹ nó.

“Hôm nay Tôn gia gia của ngươi chính là muốn đánh lên Linh Tiêu Bảo Điện!”

Từng mảnh hồi ức tan vào hư vô như khói mù lặng lẽ trôi đi.

“Tiểu hầu nhi, ngươi nhớ kỹ.

“Tất cả bất hạnh các ngươi gánh chịu, đều là do Tôn Ngộ Không mang đến, hiểu chưa?”

Dứt lời, hắn giơ chân, hung hăng giẫm mạnh lên lưng ta.

Ngay khoảnh khắc đó, một đạo kim quang từ Thủy Liêm Động bay vút ra, nhập thẳng vào thân thể ta.

Ầm!!

Thân thể ta trong khoảnh khắc liền nổ tung, tan thành từng mảnh.

Loading...