Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TẠO PHẢN NHƯ VẬY SAO - 3

Cập nhật lúc: 2025-05-02 03:18:50
Lượt xem: 119

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Được rồi, vậy chỉ cho ngài ăn, không cho bọn họ nữa."

 

Quả nhiên, hoàng thượng kích động hẳn, lập tức cho tất cả người khác lui xuống, chỉ còn lại hai chúng ta.

 

Rồi trước mặt ta, ngài ấy uống hết nửa chum canh!

 

Ta mãn nguyện trở về báo tin cho phụ thân:

 

"Lần này chắc chắn thành công rồi! Hoàng thượng mê mẩn tay nghề nấu ăn của con luôn rồi!"

 

Nhưng phụ thân ta lại nhíu chặt mày, trầm ngâm:

 

"Gần đây trong cung có tin đồn, nói phủ tử ta quá phách lối, con không những nhiều lần coi thường hoàng thượng, còn ngang nhiên... đầu độc hoàng thượng..."

 

Phụ thân ta nghi ngờ đây là dấu hiệu cho thấy hoàng thượng đang chuẩn bị xuống tay với chúng ta.

 

Ta vội vã trấn an:

 

"Phụ thân yên tâm, tuyệt đối là tin đồn thôi, con và hoàng thượng hòa thuận lắm!"

 

Phụ thân ta thở dài, vỗ vai ta, bảo ta cố gắng thêm, tranh thủ sớm ngày nắm được trái tim hoàng thượng.

 

Thế là sau khi về cung, ta càng chăm chỉ bưng canh tới.

 

Nhưng không ngờ, lần nào cũng công cốc.

 

Ta đến Dưỡng Tâm điện thì hoàng thượng lại ở Ngự thư phòng, ta đến Ngự thư phòng thì ngài ấy lại đi chỗ Thái hậu.

 

Cứ thế ròng rã nửa tháng, ta không gặp được ngài ấy lần nào.

 

Buồn bã quá, ta leo hẳn lên nóc nhà ngồi ngắm trăng, hú lên như sói tru:

 

"Hoàng thượng, ngài rốt cuộc đang ở đâââââu!!!"

 

4

 

Ta vừa mới gọi "hoàng thượng" một tiếng, không ngờ lại dọa ra một tiểu thái giám sợ hãi đến mức tè ra quần.O Mai d.a.o muoi

 

Hắn tròn mắt hoảng hốt nhìn ta.

 

Để tỏ lòng xin lỗi, ta kéo hắn lên nóc nhà cùng ta ngắm trăng.

 

Hắn run run mở miệng: "Ngươi là người hay là ma vậy?"

 

Ta vỗ n.g.ự.c bồm bộp: "Tất nhiên là người rồi, ta họ Hoa, là thị vệ trong cung."

 

Nghe ta nói họ Hoa, khuôn mặt hắn vốn đã trắng nay còn trắng bệch hơn, trông như sắp ngất xỉu.

 

Ta đang định hỏi hắn bị sao vậy thì hắn lắp bắp: "Trước khi g.i.ế.t ta, có thể cho ta ăn no một bữa không?"

 

Ta nghe xong thì nhíu mày, còn có người trong cung không được ăn no sao?

 

Thế là ta dứt khoát đưa hắn về chỗ ta ở, đúng lúc mấy ngày nay tay nghề nấu nướng của ta cũng tiến bộ, coi như hắn gặp may.

 

Quả nhiên, hắn ăn như hùm như sói, ta thầm đắc ý, đúng là ta là thiên tài nấu ăn mà.

 

Ăn xong, hắn ợ mấy cái, cũng không còn sợ hãi như trước nữa, mãn nguyện nhắm mắt lại.

 

"Ngươi g.i.ế.t ta đi."

 

"g.i.ế.t ngươi làm gì?"

 

"Ngươi chẳng phải tới g.i.ế.t người hoàng thất sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tao-phan-nhu-vay-sao/3.html.]

 

Hắn mở mắt ra, sợ hãi nhìn ta.

 

Ủa, cái gì vậy trời, ta tới để quyến rũ hoàng thượng mà, ai rảnh đi g.i.ế.t người chứ.

 

Đừng có mà bôi nhọ phẩm giá nghề nghiệp của ta, ta là người trung thành nhất với phụ thân ta đó.

 

Nghe ta nói xong, hắn nhìn ta đầy ngờ vực.

 

"Ngươi thích hoàng thượng?"

 

Ta xấu hổ, đẩy hắn một cái: "Ái chà, đừng nói to thế chứ."

 

Ngay giây tiếp theo, chỉ nghe "bịch" một tiếng, hắn ngã lăn ra đất, mặt đơ ra như tượng.

 

Ta vội vàng kéo hắn dậy, sao cái đứa nhỏ này lại ngã luôn rồi?

 

Hắn lúc này mới mở miệng: "Ta sẽ giúp ngươi."

 

Nghe vậy ta lập tức hào hứng, tiểu thái giám này nói hắn biết lịch trình của hoàng thượng.

 

Quá tốt, cuối cùng ta cũng lại có cơ hội đưa canh rồi.

 

Nhưng vừa nghe ta nói muốn đưa canh, hắn lắc đầu, ấp úng: "Cơm ngươi nấu... người thường... khó mà nuốt trôi..."

 

Nghe hắn nói vậy ta chẳng tin, không ngon sao hắn ăn hết cả bàn?

 

Ta bèn tự gắp một miếng cơm mình nấu nhét vào miệng.

 

Ọe…

 

Cái thứ này đúng thật là không cho người ăn.

 

Ta vội bóp miệng tiểu thái giám, bắt hắn phải nhổ ra.

 

Nhưng hắn vẻ mặt bình tĩnh: "Ta còn từng ăn những thứ còn kinh khủng hơn thế này, chỉ cần no bụng là tốt rồi."

 

Ta thầm nghĩ, đứa nhỏ này thật tội nghiệp, thế là ta đồng ý giúp hắn ăn no mỗi ngày, còn hắn thì giúp ta theo đuổi hoàng thượng.O Mai d.a.o muoi

 

Hai bên lập tức đạt thành thỏa thuận, tiểu thái giám bày kế đầu tiên là bảo ta đến Ngự Hoa Viên múa một điệu vào buổi tối khi hoàng thượng đi ngang.

 

Tiểu thái giám nói, lúc ấy hoa nở đầy vườn, trăng mờ mờ ảo ảo, chỉ cần ta múa thật đẹp thì chắc chắn sẽ khiến hoàng thượng động lòng.

 

Ta thấy chủ ý này không tệ.

 

Ba ngày sau, vào buổi tối, ta buộc tóc cao, mặc một bộ y phục nhẹ nhàng, dễ vận động.

 

Chiêu thức múa kiếm hoa lệ, thân pháp uyển chuyển.

 

Một cú lộn nhào đẹp mắt, một chiêu "kiếm sương lạnh bốn phương".

 

Dưới gốc đào, cánh hoa rơi đầy, ta cười tà mị.

 

Cảm nhận được phía sau có bóng người vận long bào đứng im, ta thu kiếm một cách gọn gàng.

 

Vừa quay người định hành lễ thì nghe tiếng bước chân lộn xộn.

 

Ta quay lại thì chỉ thấy trống trơn, chẳng còn ai cả.

 

Ối chà, hoàng thượng to đùng vậy mà chạy nhanh thật.

 

Nhưng không sao, lần này chắc chắn đã để lại ấn tượng sâu sắc rồi.

 

Loading...