Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TÀNG CHÂU - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-22 00:14:26
Lượt xem: 1,122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gần đây, việc Định Quốc công và thê tử bất hòa đã râm ran khắp triều dã.

 

Phụ thân của Đổng Tri Vi được triều đình phái đi trấn áp phản loạn ở Thục Trung, không ngờ lại sơ suất giữ thành, thậm chí còn dung túng quân sĩ cướp bóc dân chúng, khiến lòng dân oán hận, dân nổi dậy ùn ùn kéo đến, tình hình không giếc Đổng tướng thì không thể yên.

 

Đại cục làm trọng, Hoàng thượng do dự, còn Tiêu Duyên Hà thì giữ im lặng, không hề cầu tình cho nhạc phụ.

 

Từ đó, phu thê sinh ra hiềm khích, lòng đã chia đôi.

 

Thế nhưng, dẫu vậy, hắn vẫn đau lòng vì thê tử.

 

Dù Đổng Tri Vi có làm loạn thế nào, Tiêu Duyên Hà cũng không chịu mở miệng hòa ly, nhất quyết che chở nàng trong đôi cánh của mình.

 

Cách hành xử như thế, có chỗ nào là bạc đãi vợ đâu?

 

Chẳng qua Trương Lệnh chỉ muốn nhân lúc lòng người rối ren, thừa cơ chộp lấy nhược điểm của Tiêu Duyên Hà, để đổi lại người trong lòng hắn.

 

*

 

“Dù chàng không thích thiếp...” – ta run rẩy nói, “... cũng không thể hại thiếp như thế được…”

 

Gương mặt ta trắng bệch, lắc đầu không ngừng, mái tóc ướt nước đẫm ướt cả lớp đơn y, lạnh thấu tận tim gan.

 

Bàn tay ghì chặt vai ta từ từ dịch lên, nâng lấy đầu ta bằng một lực đạo không thể kháng cự.

 

“Nghe ta nói, Tàng Châu. Nàng có một đệ đệ, đúng không?” – giọng hắn nhẹ nhàng. – “Phụ mẫu nàng đặt hết kỳ vọng vào hắn. Cũng vì hắn, mới không tiếc gả nàng xa tận Kinh thành, chỉ mong hắn có thể gánh vác môn đình nhà họ Tạ.”

 

Lần đầu tiên, Trương Lệnh nở nụ cười dịu dàng với ta.

 

“Họ không thương nàng thì đã sao? Về sau, ta thương nàng.

 

Ta sẽ làm chỗ dựa cho nàng, để họ chỉ có thể trông lên mà chẳng với tới.

 

Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, việc này... sẽ không có người thứ tư nào biết.”

 

Hắn ép ta phải đối diện ánh mắt hắn.

 

Nước mắt ta không ngăn được, từng giọt rơi xuống, thấm vào bàn tay đang giữ lấy ta, rồi chảy ướt cả tay áo hắn.

 

Hắn có chút động lòng không?

 

Không.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

04

 

Lời Trương Lệnh nói… không phải để thương lượng.

 

Hôm sau, hắn ngang nhiên dọn vào phòng ta, bày ra bộ dáng phụ thê ân ái.

 

Cùng lúc, hắn lặng lẽ đuổi hết người thân cận bên cạnh ta, thay bằng một nhóm bà tử xuất thân từ trong cung.

 

Ngoài miệng nói là chăm sóc, nhưng thực chất là giám sát.

 

Ra ngoài, hắn truyền tin rằng ta sinh bệnh, đoạt luôn quyền quản lý trong phủ, còn sai người lén cho ta uống thuốc khiến ta tạm thời không thể cất lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tang-chau/2.html.]

 

Lão ma ma theo hồi môn của ta chẳng hề hay biết, khi bị đuổi đi còn tưởng là chuyện tốt, vui mừng thay cho ta.

 

Trước lúc rời đi, đôi bàn tay nhăn nheo của bà cứ mãi xoa lên mu bàn tay ta, ánh mắt mờ đục loang loáng lệ:

“Ta già rồi, không còn giúp gì được nữa. Giờ phu nhân sống tốt, chủ quân thương yêu, ta cũng yên tâm rồi…”

 

Ta không kìm được mà đỏ hoe mắt, đưa tay ra, muốn níu giữ bà lại.

 

Bên cạnh, Trương Lệnh đã đưa tay kéo ta ôm vào ngực, mỉm cười nói:

“Ma ma cứ yên tâm, ngày trước là ta hồ đồ, không biết quý người bên cạnh, khiến phu nhân đau lòng. Về sau, tuyệt đối không thế nữa.”

 

Đợi bà rời đi, hắn mới buông ta ra.

 

Giữa lúc đó, nước mắt ta không kìm được, nhỏ xuống tay hắn.

 

Hắn nhíu mày, lộ rõ vẻ chán ghét, dùng tay áo lau đi mà chẳng buồn liếc ta lấy một cái, rồi xoay người bước vào nội thất.

 

Lời hắn để lại, như lưỡi d.a.o lơ lửng trong không khí:

 

“Nghe lời ta, sau này nếu ta và nàng hòa ly, vẫn có thể nhận nàng làm nghĩa muội, cho nhà họ Tạ vinh hoa phú quý.

 

Còn nếu việc hỏng do nàng, ta cũng không biết khi phát điên lên sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

 

Hắn còn tưởng bản thân chưa đủ điên sao?

 

Ta nhìn chằm chằm bóng lưng hắn khuất dần, phẫn hận đến nghẹn ngào, dùng sức lau sạch mu bàn tay nơi vừa bị hắn chạm qua.

 

05

 

Từ đó về sau, ta sống từng ngày như chim sợ cung, luôn nơm nớp lo sợ không biết lưới của Trương Lệnh sẽ trùm xuống từ đâu.

 

Hắn giam lỏng ta rất chặt, hễ có yến tiệc nào có phu thê phủ Khánh Quốc Công tham dự, hắn đều ép ta cùng đi.

 

Không ít lần, ta ngỡ rằng hắn sắp ra tay, nhưng rốt cuộc đều là một phen hú vía.

 

Dần dần, chuyện của Đổng tướng quân dường như có chuyển biến, Trương Lệnh không còn nhắc đến việc hãm hại Tiêu Duyên Hà nữa, bận bịu công vụ, thường xuyên vắng nhà.

 

Ta nghĩ: chắc hắn đã từ bỏ cái ý niệm điên rồ kia rồi.

 

Ta bắt đầu thầm tính: phải tìm một cơ hội trốn đi.

 

Về lại Lâm Xuyên, cho dù phụ mẫu có ép gả, ta cũng cam nguyện xuống tóc vào chùa, quyết không tái giá nữa.

 

*

 

Hôm ấy, một cơn mưa thu rơi xuống, cảnh vật ảm đạm tiêu điều.

 

Trương Lệnh không có ở nhà.

 

Mấy bà tử lực lưỡng từ trong cung kia thấy ta cảm lạnh, cả ngày mê man nằm trên giường, bèn chẳng còn để tâm canh chừng, rủ nhau góp tiền mua rượu về hâm nóng uống.

 

Lò thuốc vẫn đặt giữa sảnh, nước thuốc sôi sùng sục.

 

 

Loading...