4
Ngày đầu tiên sau tân hôn, vẫn là ta tỉnh dậy trước.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đây là chiếc giường ta ngủ từ nhỏ đến lớn, trên giường có thêm người đàn ông ta thích từ nhỏ đến lớn.
Ánh bình minh xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Ân Tương Ngọc ngủ say sưa trong ánh sáng.
Gương mặt vốn luôn tái nhợt, hiếm khi ánh lên sắc hồng khỏe mạnh.
Tên này cũng thật là, tối qua dụ dỗ ta, cầu xin ta đừng dừng lại là hắn.
Giờ mệt đến ngủ không biết trời đất cũng là hắn.
Ta cũng chẳng khá hơn, vừa cử động là thấy cả người đau mỏi ê ẩm.
Nhưng ta từ nhỏ luyện võ, đau lớn đau nhỏ sớm đã miễn dịch rồi, cố nén khó chịu dậy khỏi giường.
Nha hoàn phòng ngoài thấy ta tỉnh, lẻn vào nhỏ giọng báo:
"Tiểu thư, Tướng quân đợi hai người dâng trà, đã đợi ở đại sảnh một canh giờ rồi."
Suýt quên mất, ngày đầu tân hôn phải dâng trà cho cha mẹ.
Ta và Ân Tương Ngọc cộng lại, cũng chỉ còn mỗi cha ta là bậc phụ mẫu thôi.
Bên kia, thái giám thân cận theo Ân Tương Ngọc sang Tướng quân phủ, cũng theo ánh mắt ra hiệu của ta, vào phòng trong hầu hạ Ân Tương Ngọc dậy.
Cha ta, một người thô kệch, lại đối đãi việc dâng trà này cực kỳ nghiêm túc.
Ta và Ân Tương Ngọc dâng trà cho ông, ông vừa uống, vừa lắp bắp đọc những lời chúc tốt lành không biết học từ đâu.
Lấy ra phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn từ trong túi, lại cho hạ nhân gánh một gánh đồ tốt, bảo ta và Ân Tương Ngọc mang về phòng mình.
"Cha sắp phải tiếp tục lên Bắc Cương trấn ải, hai đứa liệu mà sống với nhau cho tốt.
"Tiểu Vụ à, tính tình giống cha, nóng nảy, lại đoảng vị ham múa đao múa thương, còn không rành chữ nghĩa..."
Ta ho khụ một tiếng.
Cha ta gãi mũi, cười cười với ta, rồi tiếp tục nói với Ân Tương Ngọc:
"Dù nó có trăm ngàn tật xấu, ngươi đã cưới nó thì phải bao dung nhiều hơn, không được ghét bỏ, không được ruồng rẫy."
Người đàn ông rắn chắc như núi, mặt mày bá đạo nói ra những lời này.
Ân Tương Ngọc rõ ràng bị dọa sợ, cúi người thật sâu trước mặt cha ta, dùng giọng điệu trịnh trọng mà ta chưa từng nghe thấy nói:
"Nhất định không phụ lòng Nhạc phụ giao phó, nguyện dùng thân này, bảo vệ nàng ấy luôn bình an vui vẻ như giờ khắc này."
Bất kể lời này thật mấy phần, giờ phút này ta đều tin.
Ta ôm mặt nhìn Ân Tương Ngọc, nói với hắn: "Ngươi nói chuyện văn vẻ ghê á, ta thích nhất điểm này của ngươi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-vu/chuong-3.html.]
5
Tiếp đó, cha ta dẫn binh xuất phát, lên đường trấn thủ biên quan.
Ta theo Ân Tương Ngọc về Hầu phủ.
Con nhỏ em họ phiền phức của hắn, Giang Nam tốt đẹp không ở, vậy mà lại chạy tới Kinh thành đúng lúc chúng ta đang tân hôn mặn nồng.
Từ nhỏ Mục Linh Nguyên đã vậy, cổ họng như có con trâu già kéo xe bò, giọng vừa kéo dài vừa rề rà, gọi Ân Tương Ngọc: "Biểu ca Tương Ngọc~ Linh Nguyên muốn ăn cái kia."
Chẳng hiểu một đứa con gái cao hơn Ân Tương Ngọc nửa cái đầu, cả ngày ở đây giả vờ yếu đuối cái gì.
Nhưng mà, đàn ông lại thích cái kiểu điệu bộ giả tạo đó.
Ân Tương Ngọc chẳng thèm nhìn ta lấy một cái, gắp phần đuôi cá ta thích nhất bỏ vào bát Mục Linh Nguyên.
Ta đập bàn đứng dậy.
"Hòa ly, hòa ly, hòa ly! Ngươi dám động vào đuôi cá của ta thì hòa ly!"
Lời vừa nói ra, nha hoàn đang bưng món lên tay run lên, đĩa thịt kho tàu ta thích thứ hai rơi vỡ tan tành trên đất.
Trên bàn ăn, Mục Linh Nguyên đáng thương vô tội nhìn ta, trong mắt ngấn lệ chực rơi.
"Biểu tẩu sao lại giận dữ thế, Linh Nguyên làm gì sai sao ạ?"
Ân Tương Ngọc cũng mặt mày sa sầm nhìn ta chằm chằm, giọng không tốt lành nói: "Ăn cơm cho đàng hoàng, đừng nói bậy."
Lúc nào cũng vậy!
Ngày thường đối với ta cũng coi như nghe lời răm rắp, nhường nhịn cưng chiều.
Cứ mỗi lần ở trước mặt Mục Linh Nguyên là thái độ với ta lại tệ đi, trở nên mất kiên nhẫn.
Ta ném đũa xuống, cũng thật sự tức giận rồi.
"Cái cuộc sống này chi bằng hai người các ngươi tự qua đi, ta về Tướng quân phủ đây."
Nói xong, ta liếc nha hoàn của mình một cái, đứng dậy dẫn người đi ra ngoài.
Ân Tương Ngọc muốn kéo ta lại, ta linh hoạt né được.
Hắn nhoài người về phía trước mất thăng bằng, chân lại không dùng được sức.
Mắt thấy sắp ngã nhào về trước, lòng ta nóng như lửa đốt, vừa định quay người đỡ hắn.
Mục Linh Nguyên ngồi cạnh hắn phản ứng rất nhanh, quỳ xuống đỡ Ân Tương Ngọc vào lòng.
"Biểu ca Tương Ngọc, có sao không?"
...