Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TẦN VỤ - CHƯƠNG 11

Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:57:32
Lượt xem: 598

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta ngồi xuống nghe Mục Linh Nguyên kể lể bao năm nay hắn đã giả gái thế nào, làm sao vì bị đám tỷ muội bạn dì chê n.g.ự.c lép mà dấn thân vào con đường độn màn thầu không lối thoát...

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, màn đêm lại buông xuống.

Hai ngày hai đêm, thế là đủ rồi.

Trên đỉnh núi vọng lại tiếng vó ngựa hỗn loạn và tiếng đánh g.i.ế.c ầm ĩ.

Bộ lạc Thảo Nguyên mất đi Đại Thiền Vu chẳng khác nào đàn cừu mất con đầu đàn, tán loạn cả lên.

Hai ngày là đủ để nhị bá dẫn quân đánh cho đám tàn quân này tan tác rồi.

Quả nhiên, chưa đầy nửa canh giờ sau, trên đỉnh đầu đã vọng xuống tiếng khóc gào chửi bới đầy nội lực của nhị bá: "Cháu gái đáng thương của ta ơi... Oa oa oa... Bảo ta biết ăn nói sao với đại ca đây... Á á á lũ giặc cỏ Thảo Nguyên đáng c.h.ế.t ngàn vạn lần này!"

Ta ở bên dưới gân cổ hét lên đáp lại, muốn nhị bá đừng có khóc lóc mất mặt như thế nữa.

Gió núi gào thét, ta lại đói lả nên giọng cũng yếu ớt, hét đến khản cả cổ mà nhị bá vẫn chẳng nghe thấy gì.

Ân Tương Ngọc thì càng khỏi nói, giọng hắn vốn đã trầm khàn rồi.

Cuối cùng vẫn phải nhờ Mục Linh Nguyên ra tay. Hắn giả giọng nữ bao nhiêu năm nay, kỹ năng luyện giọng đã quá thành thục rồi.

Giữa núi rừng đêm khuya, một giọng nữ the thé, ai oán vang lên.

"Nhị bá~ Cháu ở lưng chừng núi đây..."

Tiếng khóc của nhị bá càng to hơn: "Hết hy vọng thật rồi, cháu gái đáng thương của ta ơi, đến hồn ma cũng hiện về rồi!"

Ta hết cách nói: "Mục Linh Nguyên, ngươi đừng diễn nữa, bảo họ thả dây với cái sọt xuống kéo chúng ta lên đi."

Hai ngày không được ăn no, ta đã chẳng còn sức mà tự bám dây leo lên, nói gì đến việc kéo theo hai cái "tàu vũ trụ" này nữa.

Ta vốn định để Ân Tương Ngọc lên trước.

Nhưng cả hai đều lấy lý do "nữ tử ưu tiên" để từ chối đề nghị của ta.

"Không sao đâu biểu tẩu, ta vác nổi biểu ca mà. Cả đoạn đường tới tìm tỷ đây đều là ta vác huynh ấy trên lưng ngựa đó."

Trước khi lên, Ân Tương Ngọc ngẩng đầu nhìn ta một cái. Đuôi mắt hắn hơi xếch lên, lúc cười thì trông rất rạng rỡ, nhưng lúc buồn thì cũng cụp xuống rõ rệt.

Nhìn ánh mắt u ám của hắn là ta hiểu ngay, hắn lại tự ti vì đôi chân tàn tật của mình rồi.

Ta giả vờ không nhận ra cảm xúc của hắn, nhếch môi cười, rồi xoay người nhảy vào trong sọt.

Sau trận chiến này, người Thảo Nguyên tổn thất nặng nề, phải mất ít nhất tám đến mười năm mới hồi phục lại được.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta dẫn quân khải hoàn về triều, chuẩn bị nhận thưởng luận công của triều đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-vu/chuong-11.html.]

Không biết tình hình của cha ta bây giờ thế nào rồi. Nhà lao kia vừa ẩm thấp vừa lạnh lẽo, ông lại có bệnh đau đầu kinh niên, không biết có chịu nổi môi trường trong đó không nữa.

Lúc về đến kinh thành đã là sau Tết, trong ngoài thành tuyết đã tan, cỏ non đã mọc xanh rì.

Mùa xuân đến nhanh thật đấy.

Hoàng đế mở tiệc mừng công, trước khi vào cung, ta xin thánh chỉ đi thăm cha.

Lúc này ta mới biết, ngay khi tin quân ta đại thắng truyền về, cha đã được chuyển đến một biệt viện ở ngoại ô kinh thành để tĩnh dưỡng. Đợi đến tiệc mừng công, Hoàng đế sẽ tuyên chỉ công bố sự thật đã được điều tra rõ ràng, trả lại danh dự trong sạch cho cha.

Thế nhưng ta không thể ngờ được, chỉ mới ba tháng ngắn ngủi không gặp mà cha đã tiều tụy đến thế này.

Cả người gầy rộc đi khiến ta gần như không nhận ra nổi. Vừa bước vào cửa, ta đã nghe thấy tiếng ho long trời lở đất của ông, như thể muốn ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

"Cha!!!"

Ta hét lớn một tiếng, lao tới đỡ lấy thân hình đang lảo đảo của ông.

Cha ta cúi xuống nhìn ta một cái, rồi ôm chặt ta vào lòng, bật khóc nức nở.

Bên tai ta vang lên tiếng khóc gào với âm lượng y hệt nhị bá:

"Con gái ta bình an rồi! Oa oa oa, Phật Tổ phù hộ, Bồ Tát phù hộ... Cha lo cho con đến mức đêm không thể ngủ được!"

Ta đẩy ông ra, nghiêm mặt hỏi:

"Sao cha lại gầy đi nhiều thế này? Sắc mặt cũng u ám nữa, người của Đại Lý Tự đã làm gì cha sao?"

Cha sờ mũi, ấm ức nói:

"Bọn người ở Đại Lý Tự cứ khăng khăng không tin cha trong sạch, đã dùng chút hình với cha... Mãi sau này, nhờ con thắng trận đầu, Hoàng thượng mới ra lệnh cho người ta không được bạc đãi cha, tình hình mới khá hơn một chút."

Cha ta còn nói, ông đã ngầm sai người điều tra về bức thư thông đồng với địch kia, và lần ra manh mối tới tận chỗ Ân Tương Ngọc.

Dù ta đã lờ mờ đoán ra, nhưng khi thực sự nghe cha nói, ta vẫn cảm thấy thất vọng vô cùng.

Giây phút này, ta hận đến nghiến răng ken két.

Ta ở ngoài biên ải, liều mạng đánh giặc cho triều đình.

Còn bọn họ ở trong kinh thành lại định vu oan giá họa, ép cung cha ta nhận tội.

"Cha chuẩn bị đi, tối nay chúng ta cùng đến dự tiệc mừng công trong cung. Cha đã hứa với con rồi đấy, xong chuyện này, cha sẽ giao lại binh quyền, chúng ta về quê ngoại thay mẹ trông coi mộ phần."

 

Loading...