Sau vài lần thử không thành, Lạc Hi Hi nghĩ không gian có lẽ có giới hạn thời gian, đành để tối thử lại, dứt khoát bắt đầu kiểm tra mới.
Mì nấu cách đây một giờ, lấy ra từ không gian vẫn nóng hổi.
Xác nhận không gian có thể giữ nhiệt và bảo quản tươi mới, Lạc Hi Hi vui sướng đến phát điên.
Lần trước, tận thế ngày thứ năm đã mất điện nước toàn diện, không có tủ lạnh, thức ăn nhanh chóng hỏng, nếu không phải tìm thấy một thùng mì gói và vài cây xúc xích trên ban công, cô căn bản không cầm cự nổi một tháng.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Lạc Hi Hi cúi đầu, húp sạch bát mì trứng thơm lừng, nhớ lại kiếp trước ăn đồ ôi thiu, uống nước cầm hơi, cô lập tức rưng rưng nước mắt.
Lâu lắm rồi không được ăn món ngon thế này!
Cô cắn răng, tự thưởng thêm hai cây xúc xích, bắt đầu nhiệm vụ của ngày.
Trong tận thế, thứ quý giá nhất không gì ngoài thức ăn, nước, thuốc – những thứ thiết yếu để duy trì sự sống.
Nghĩ đến không gian chỉ vỏn vẹn một mét vuông, Lạc Hi Hi kéo từ phòng ngủ ra hai thùng chứa, trước tiên xếp hết thức ăn trong bếp từ gạo, mì, dầu, muối, rau củ, đồ ăn vặt đến thịt, trứng, đồ uống trong tủ lạnh vào thùng.
Nhiệt độ cao hiện tại đã khác kiếp trước, cô không thể dựa vào những kinh nghiệm cũ.
Thấy thùng còn chỗ trống, Lạc Hi Hi bỏ vào hai bộ bát đũa, một nồi sữa, rồi đóng túi thuốc, nhét thêm vài cuộn giấy vệ sinh, cuối cùng lấp đầy hai thùng, thu vào không gian.
Còn lại nửa khoảng không gian, Lạc Hi Hi bắt đầu tích nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-the-ngot-sung-ban-tu-nho-ma-manh-khong-lam-nguoi-nua-gnpk/2-1.html.]
Bố mẹ cô thích chạy bộ, trong nhà luôn có sẵn nước đóng chai, cô xếp hai lốc 24 chai vào không gian, đột nhiên nhớ ra chưa thu thùng mì trên ban công.
Lạc Hi Hi vội chạy ra ban công, nhưng bị tay nắm cửa kim loại nóng bỏng làm rụt tay lại!
“Ông nội nó, suýt quên!”
Ngoài kia có cái mặt trời nóng rực!
Để tránh bị phơi thành người khô, Lạc Hi Hi xoa xoa bàn tay đỏ ửng, quyết định tối mới thu mì.
Cô lại thu một bình nước lớn, sắp xếp hai bộ quần áo thay, hai bộ đồ bông, hai đôi giày tất, vài chiếc quần lót, vài gói băng vệ sinh…
Khi lục lọi vật tư trong phòng bố mẹ, cô thấy ở góc tủ quần áo hai hộp chưa mở.
Ba chữ “Áo giữ nhiệt” to đùng cực kỳ bắt mắt.
Cô nhớ rõ bà Đỗ khoe về áo giữ nhiệt, nước miếng văng tung tóe, như thể bị tẩy não bởi bán hàng đa cấp:
“Chỉ cần mặc nó, dù nóng cực hay lạnh cực, cảm giác da luôn giữ ở 26°C không đổi!”
Cô hỏi giá, trời ơi!
“Một vạn tám một bộ?!”
Cô chắc chắn bà Đỗ lại bị quảng cáo lừa đảo lần nữa.