Tôi tò mò, cũng đang chờ đợi ngày này đến.
Nhưng trước tiên, tôi phải án binh bất động.
Bởi vì phải ly hôn trước đã, khi không còn lớp vỏ bọc pháp luật này nữa, tôi sẽ chỉ là chính tôi.
Thủ tục ly hôn không hề rườm rà.
Không lâu sau, giấy chứng nhận ly hôn đã có trong tay, tôi hoàn toàn thoát khỏi thân phận vợ của Hạ Tuế Triều.
Ra khỏi Cục Dân Chính, tôi lập tức lên xe của Hạ Tuế Triều.
Anh ta sững sờ, tôi nhìn anh ta nói: "Tôi muốn về căn nhà mà chúng ta từng ở trước đây, chẳng phải anh cũng muốn đến đó sao?"
Đã nói rõ ràng là tài sản đều thuộc về tôi, căn nhà đó đương nhiên cũng là của tôi.
Thế nhưng...
Anh ta lại thừa lúc tôi không có ở nhà, để cho Lục Mạn Mạn dọn vào ở.
Thấy tôi phát hiện ra chuyện này, Hạ Tuế Triều vội vàng giải thích: "Mạn Mạn mấy hôm nay có chút mâu thuẫn với bạn cùng phòng, nhà cô ấy lại ở xa, là cô gái mới lớn còn ít tuổi, trên người lại không có nhiều tiền, không ở được khách sạn. Anh nghĩ, thôi thì khoảng thời gian này em không về nhà, thì cứ để cô ấy ở tạm, anh còn dặn dò cô ấy hôm nay có thể thu dọn đồ đạc về trường rồi."
Anh ta nói rất tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có gì không đúng.
Nếu như trước đây, có lẽ tôi sẽ còn đau lòng.
Nhưng lúc này, chính là sự phẫn nộ sau khi thất vọng, phẫn nộ tột cùng.
Tôi không nhịn được đưa tay lên xoa xoa mắt.
Có lẽ trước đây mắt tôi mù, mới yêu phải một người không nên yêu.
Hoặc có lẽ, trọng sinh một đời, không phải để tôi bù đắp tiếc nuối, mà là để nói cho tôi biết, tình cảm của tôi và Hạ Tuế Triều, chỉ có sinh ly tử biệt, không có trọn đời trọn kiếp, đừng cưỡng cầu, đừng cưỡng cầu nữa.
Vì vậy, tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ theo anh ta về căn nhà đó.
Tôi không muốn gọi nó là nhà nữa.
Bấm chuông cửa, Lục Mạn Mạn mặc bộ đồ ngủ của tôi, chạy chân trần ra mở cửa.
Trong tay cô ta còn cầm con thú bông mà tôi yêu thích nhất, lúc xuất hiện ở cửa, cô ta làm ra vẻ ngây thơ đáng yêu.
"Tuế Triều, anh về..."
Nhưng lời còn chưa dứt, cô ta đã nhìn thấy tôi đứng phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-ra/chuong-9.html.]
Cô ta sững người, hỏi thẳng: "Cô đến làm gì?"
"Theo thỏa thuận ly hôn, Hạ Tuế Triều ra đi tay trắng, căn nhà này đương nhiên thuộc về tôi."
Cho nên, là cô ta tự tiện xông vào nhà dân.
Nghe tôi nói vậy, Lục Mạn Mạn lập tức đỏ hoe mắt, nhìn Hạ Tuế Triều với vẻ sợ hãi, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
"Tuế Triều, em đã gọi điện cho bạn cùng phòng rồi. Họ... vẫn không muốn em về trường, em không còn chỗ nào để đi nữa, nếu không thể ở đây thêm một thời gian, thì thật sự chỉ có thể lang thang đầu đường xó chợ thôi."
Toàn bộ tài sản của Hạ Tuế Triều đã được chuyển sang tên tôi, kể cả mấy căn nhà chung của chúng tôi, giờ cũng đều là của tôi.
Anh ta chẳng còn gì, tiền lương tháng sau đã ứng trước để thuê một căn hộ ở bên ngoài, nhưng chắc chắn không ở thoải mái bằng căn này.
Lục Mạn Mạn muốn tranh giành hơn thua với tôi trước mặt tôi, cứ như là làm vậy có thể chứng minh được tầm quan trọng của cô ta.
Giống như lúc này...
Hạ Tuế Triều nhìn cô ta, ánh mắt có chút do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói với tôi: "Thiển Thiển, anh đã đưa hết tiền và nhà cho em rồi, nhưng bây giờ cô ấy không có chỗ ở, em cứ để cô ấy ở thêm mấy ngày nữa, chỉ mấy ngày thôi, được không?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Được."
Tôi không cần suy nghĩ, lập tức đáp ứng.
Sự dứt khoát này khiến cả Hạ Tuế Triều và Lục Mạn Mạn đều không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng tôi không có hành động gì khác.
Chỉ quay về phòng ngủ, nói là muốn lấy một số giấy tờ quan trọng của mình, sau đó dưới ánh mắt của bọn họ, bình tĩnh rời khỏi căn phòng này.
Sau đó... tôi đến trường đại học của Lục Mạn Mạn.
Đó cũng là trường của tôi.
Rất quen thuộc, tôi biết lúc nào văn phòng có nhiều người nhất, cũng biết lúc nào sẽ có những sinh viên tình cờ xuất hiện.
Tôi mang theo đoạn video hôm đó.
Cùng với chiếc camera tôi đã lén đặt trong phòng khi quay lại, sau một tiếng đồng hồ, họ ra ra vào vào trong phòng, có ôm ấp, cũng có hôn nhau.
Chứng cứ rất đầy đủ, nhưng tôi không nói gì, chỉ cầm điện thoại phát đi phát lại đoạn video đó.
Sau đó, tôi ngồi trên ghế khóc, nước mắt lặng lẽ rơi.