Cô ta mặc áo bệnh nhân, nhưng là một cô gái mới vào đại học, dù thế nào cũng không che giấu được vẻ tươi trẻ trên người.
Lục Mạn Mạn đi đến trước mặt tôi, cười ngây thơ vô hại.
"Chị Ôn Thiển, chắc chắn chị hiểu lầm anh Hạ rồi. Chúng em chỉ là bạn bè bình thường, gặp nhau ở trường cũng là vì chuyện học tập của em, nếu chị có gì không hài lòng, cứ việc trút giận lên em, đừng làm anh ấy mất mặt trước nhiều người như vậy được không?"
Một tiểu tam hiểu chuyện như vậy, thảo nào anh ta thích.
Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn làm rõ một chuyện, đó là ly hôn với Hạ Tuế Triều.
"Lục Mạn Mạn năm nay mới học năm hai đại học, nếu để bạn học và thầy cô của cô ta biết, một người bề ngoài có vẻ đoan trang như cô ta, sau lưng lại qua lại với người đàn ông có vợ, anh nói xem cô ta còn mặt mũi nào ở trường nữa không?"
Giọng tôi rất nhỏ, nhưng đủ để cả hai người họ nghe thấy.
Giọng nói vừa dứt, tôi nhìn thấy sắc mặt của Lục Mạn Mạn và Hạ Tuế Triều đột nhiên thay đổi.
Đặc biệt là Lục Mạn Mạn, sự căng thẳng và sợ hãi đan xen, không còn vẻ ung dung như vừa rồi, sa sầm mặt mày, trực tiếp chất vấn tôi: "Chị muốn đến trường làm bẽ mặt tôi sao? Ôn Thiển, chị quá độc ác rồi!"
Hạ Tuế Triều cũng bênh vực: "Đúng vậy, Thiển Thiển, sao em lại làm như vậy? Mạn Mạn và anh chỉ là bạn bè, em đừng nói lung tung, tùy tiện phá hoại danh tiếng của một cô gái, em không thấy em quá tàn nhẫn sao?"
Tôi tàn nhẫn?
Nếu không phải những năm nay tôi không còn đánh người nữa, nếu không phải bây giờ cơ thể tôi còn đang yếu.
Tôi thật sự rất muốn ra tay cào vào mặt anh ta.
Nhưng mà, chưa muộn, sau này sẽ có cơ hội thôi.
Tôi hít sâu vài hơi, bụng dưới vẫn còn hơi đau âm ỉ, tôi thậm chí không dám thở mạnh, cứ lặng lẽ nhìn Hạ Tuế Triều như vậy, vạch trần lời nói dối vụng về của anh ta.
"Năm ngày trước, tôi đến bệnh viện, vừa hay nhìn thấy anh ôm cô ta xông vào, còn thừa nhận quan hệ tình nhân của hai người trước mặt bác sĩ."
"Hôm qua, anh nói phải đi công tác, kết quả lại đến trường, còn ôm ấp Lục Mạn Mạn."
"Hạ Tuế Triều, tôi không phải người mù, tôi có thể nhìn thấy."
"Nếu anh dứt khoát thừa nhận, tôi có thể còn coi trọng anh hơn một chút, nhưng anh cứ phải bịa ra nhiều lời nói dối như vậy, đổ lên đầu tôi những tội danh không có thật, nói tôi độc ác nói tôi xấu xa, anh không thấy anh quá ghê tởm sao?"
Nói đến mức này, tôi ít nhiều cảm thấy có chút bi ai.
Người từng yêu tôi sâu đậm như vậy, có thể vì tôi mà chết, vì tôi mà ủ rũ cả đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-ra/chuong-6.html.]
Đến cuối cùng, không còn những trở ngại và khó khăn đó nữa, tình cảm lại trở nên chẳng đáng giá một xu.
Sinh ly tử biệt, chung quy không thể vẹn toàn cả đôi đường.
Có lẽ tôi giống như những gì bạn học đã nói trước đây, trời sinh số phận không tốt, nên không có được hạnh phúc là đáng đời.
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, để bản thân trông bình tĩnh hơn một chút.
"Hạ Tuế Triều, đã ầm ĩ đến mức này rồi, anh che giấu nữa thì có ý nghĩa gì chứ?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Có lẽ lời tôi nói quá thẳng thắn.
Hạ Tuế Triều vừa rồi còn ra sức phủ nhận, cuối cùng cũng không nhịn được im lặng.
Dù sao thì mỗi câu tôi nói.
Anh ta đều biết rõ, tôi có nói dối hay không, có lừa anh ta hay không.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, thu lại tất cả vẻ kiêu ngạo, mang theo cảm xúc và áy náy, há miệng muốn giải thích điều gì đó, nhưng bị tôi ngăn lại trước.
Tôi nói với anh ta: "Tôi không muốn làm ầm ĩ quá khó coi, đã đến nước này rồi, vậy thì ly hôn đi."
Vừa dứt lời, tôi liền thấy Lục Mạn Mạn cười.
Hạ Tuế Triều lại có chút do dự, thậm chí còn có chút không thể tin được.
"Ôn Thiển, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm, em nói ly hôn là ly hôn, em còn có lương tâm không?"
"Nếu không thì sao?"
Tôi thấy rất nực cười.
"Nếu không thì tôi cứ duy trì quan hệ hôn nhân với anh, còn anh thì nuôi tiểu tam ở bên ngoài, có lẽ đến khi nào tiểu tam này cảm thấy chán, anh lại đổi một người mới. Còn tôi, thì mỗi ngày ngồi ở nhà đợi anh về, rồi mỗi ngày khóc mỗi ngày khóc, như vậy tôi mới là người có lương tâm sao?"
Nói xong, tôi lại đưa ra yêu cầu cuối cùng.
"Trong cuộc hôn nhân này, anh là người có lỗi, vì vậy anh phải ra đi tay trắng, có vấn đề gì không?"
Tôi không ngốc, người đã không còn thì thôi.
Nhưng số tiền tích cóp được trong những năm qua, cuộc sống tốt đẹp vất vả lắm mới có được, không thể hai tay dâng cho người khác được.