Biết tin tôi gặp nạn, Hạ Tuế Triều đã không ngủ không nghỉ tìm kiếm tôi suốt bảy ngày bảy đêm. Cho đến khi t.h.i t.h.ể tôi được tìm thấy. Anh ngồi bệt xuống đất, người đầy bùn đất, rồi gục xuống khóc nức nở. Sau đó, anh liên tục cứa vào cổ tay mình, nói rằng không muốn tôi cô đơn một mình dưới đó, nên anh muốn xuống đó cùng tôi. Anh ra vào bệnh viện không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, mẹ Viện trưởng đã khuyên nhủ anh, bảo anh hãy dùng nỗi nhớ dành cho tôi để sống thật tốt.
Hạ Tuế Triều sống sót nhưng lại như người mất hồn. Anh quyên góp tất cả số tiền kiếm được cho viện mồ côi. Buông bỏ tất cả mọi thứ rồi - anh ôm ấp tấm ảnh của tôi, sống u uất vài năm, cuối cùng qua đời khi còn rất trẻ.
Vì vậy, khi biết mình được trọng sinh, tôi đã liều mạng chạy trốn, thoát khỏi trận lũ “seharusnya” cướp đi sinh mạng của tôi, từ bỏ ước mơ đi khắp thế giới, nỗ lực trở thành một người phụ nữ an phận, ở bên cạnh anh, không bao giờ rời xa nữa.
Tôi cứ nghĩ cuộc đời này sẽ cứ bình lặng mà hạnh phúc như vậy. Nhưng chỉ vỏn vẹn năm năm, Hạ Tuế Triều, người từng yêu tôi tha thiết như vậy, lại ngoại tình sao? Nhận thức này khiến tôi không chỉ đau khổ mà còn tuyệt vọng.
Bởi vì, tôi đã mang thai.
Tôi cúi đầu vuốt ve bụng mình, đứa con này đến thật khó khăn. Là bảo bối mà tôi và Hạ Tuế Triều mong mỏi bao năm qua. Ban đầu, khi bị ốm nghén, tôi cứ nghĩ mình bị bệnh, lại sợ mừng hụt nên không nói cho anh biết ngay. Tôi một mình đến bệnh viện, với tâm trạng lo lắng, sau khi lấy m.á.u xong thì đi gặp bác sĩ. Bác sĩ cầm tờ kết quả xét nghiệm, liếc nhìn rồi mỉm cười nói với tôi: "Chúc mừng cô, cô sắp làm mẹ rồi."
Khoảnh khắc đó, tôi thật sự rất vui mừng. Vui mừng đến mức không đợi được đến lúc về nhà, vừa ra khỏi phòng khám đã muốn báo tin vui này cho Hạ Tuế Triều biết. Nhưng tôi đã nhịn xuống. Bởi vì, hôm nay là kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi. Hạ Tuế Triều nói anh sẽ tặng tôi một món quà, sẽ là thứ mà tôi rất thích.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi đoán được anh sẽ tặng gì. Là một chiếc vòng cổ pha lê, tôi đã ao ước từ rất lâu, nhưng chủ nhân của nó vẫn luôn không chịu bán. Tháng trước, Hạ Tuế Triều đã đặc biệt dành thời gian bay ra nước ngoài. Sau đó, người đó nhắn tin cho tôi, úp mở nói rằng chồng tôi rất yêu tôi, cô ấy sẵn lòng nhường lại, chúc tôi hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-ra/chuong-2.html.]
Vậy mà bây giờ, chiếc vòng cổ đó lại đeo trên cổ người khác. Không chỉ là chiếc vòng cổ đó. Bây giờ - ngay cả Hạ Tuế Triều cũng không còn là của tôi nữa rồi.
3.
Về đến nhà, tôi ngồi trên ghế sofa, từ sáng đến tối. Món bít tết trên bàn đã nguội dần, nhưng người nên về vẫn chưa về. Cho đến mười một giờ năm mươi hai phút, Hạ Tuế Triều nhắn tin cho tôi, nói rằng công ty anh có việc đột xuất phải đi công tác nước ngoài. Anh bảo tôi đừng lo lắng, nói rằng sẽ bù lại lễ kỷ niệm và quà sau khi anh về.
Nhưng không phải thứ gì cũng có thể làm lại lần hai. Tôi thổi tắt nến, đổ hết món bít tết đã nguội vào thùng rác. Có lẽ đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nên khi nhìn thấy tin nhắn đó, tôi không thấy quá đau khổ, ngược lại còn thấy may mắn. May mắn vì biết trước. Vì vậy, tôi đã không tự tay chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, mà tìm một nhà hàng có đánh giá khá tốt, đặc biệt quẹt thẻ của Hạ Tuế Triều, đặt đồ ăn mang về. Anh không về, số phận của phần đồ ăn này chính là thùng rác, cũng giống như anh vậy.
Mẹ Viện trưởng nói tính tôi từ nhỏ đã bướng bỉnh. Muốn thứ gì thì sẽ tìm mọi cách để có được. Nhưng một khi cảm thấy không còn quan trọng nữa, dù trước đây có yêu sâu đậm đến đâu, tôi cũng có thể buông bỏ, không chút lưu luyến.
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi. Tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn ra ban công, bầu trời đen kịt, chẳng nhìn thấy gì cả. Tôi lại nhớ đến số điện thoại của bác sĩ mà tôi đã xin khi từ bệnh viện trở về. Anh ấy nói mấy hôm nay anh ấy đều trực. Dù tôi có muốn giữ đứa bé này hay không thì cũng có thể báo trước cho anh ấy biết. Vì vậy, tôi đã nhắn tin cho anh ấy. Tôi hỏi anh ấy: "Nếu tôi quyết định phá thai, gần đây anh có thể sắp xếp ca phẫu thuật cho tôi được không?"
Bác sĩ nhanh chóng trả lời tôi. Anh ấy nói: "Nếu cô đã quyết định, sau khi kiểm tra mà không có vấn đề gì khác thì ca phẫu thuật phá thai sớm nhất có thể được sắp xếp vào thứ Ba tuần sau. Nếu cô đã suy nghĩ kỹ thì hãy đến bệnh viện tìm tôi."
Tôi cúi đầu vuốt ve bụng mình. Con à, hãy tha thứ cho mẹ. Nếu không có một gia đình hạnh phúc thì thà sớm rời đi, tìm một cặp cha mẹ khác. Ít nhất, sẽ không phải đau khổ khi không được yêu thương trọn vẹn đủ đầy.