Chàng không hiểu tại sao.
Ta nắm ngược lại tay chàng: "Hôm qua ta hỏi thái y rồi, uống xong thang thuốc này có thể dừng thuốc nửa tháng. Nửa tháng này chàng có thể nếm thử chút đồ mà ngày thường chàng thèm mà không ăn được."
Tống Nghi Đình nhìn ta không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc.
"Sao thế?" Ta đan tay mười ngón với chàng, thì thầm, "Được uống rượu thèm bao lâu nay, vui quá hả?"
Trong nhà đang náo nhiệt, chàng nhân lúc không ai để ý đến chúng ta, lại nói lời bậy bạ: "Nhưng ta thèm nhất là nàng cơ. Cái này tối nay cũng nếm được chứ?"
Ta uống một ngụm trà vào bụng, mặt đỏ bừng lên vì nén lại.
Tống Nghi Đình nói nhỏ nhẹ: "Ngự tứ trần nương còn chưa kịp uống, mặt nương tử của ta đã đỏ trước rồi. Hôm nay nàng đỏ mặt mấy lần rồi đấy."
...
Tiệc tối kết thúc đã muộn, trời tối hẳn. Chăn nệm trong phòng đã chuẩn bị tươm tất, không biết nha hoàn nào trực ban, bất cẩn thế nào lại đốt nhầm một đôi nến long phụng trên đầu giường.
Ta lười mắng, uống rượu xong đầu óc quay cuồng, chỉ muốn nằm vật ra giường của Tống Nghi Đình.
Tống Nghi Đình vốn tửu lượng tốt, hơn nữa mấy ngụm đó chỉ như nếm thử mùi vị, chàng không hề có chút men say nào.
Khi ta không ngủ được thì hành hạ chàng, còn khi chàng có hứng thì lại hành hạ ta. Ta nằm nghiêng ngủ, chàng vòng một tay ôm lấy ta, khẽ hôn lên tóc mai: "Uyển Uyển, ta muốn tắm rửa, muốn thay đồ."
Ta buồn ngủ chẳng muốn mở mắt, túm áo chàng ngửi ngửi: "Sáng nay vừa mới thay giặt mà, sạch sẽ. Với lại ta đã lau người cho chàng rồi, mai hãy tắm."
"Cứ tối nay đi. Nước nóng ta đã sai người chuẩn bị rồi, nàng tắm giúp ta đi," chàng mềm giọng nịnh nọt, "nhé?"
Ta mở mắt ra, ánh nến đỏ uyên ương chập chờn làm mắt cay xè.
Ta ngáp một cái: "Được rồi."
Tắm rửa cho Tống Nghi Đình đã thành việc thường ngày của ta. Sau khi cưới, chàng hoàn toàn không cho người hầu đụng vào việc riêng tư của mình, tất cả đều dựa vào một mình ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-nuong-xung-hi-oqgx/chuong-8.html.]
May mà lúc ngâm mình trong thùng tắm, chàng lại ngoan ngoãn nghe lời lạ thường, ngâm đến khoan khoái rồi thì môi hồng răng trắng, lại thêm làn da vốn trắng trẻo, trông xinh đẹp chẳng giống người đàn ông từng trải gió sương biên ải.
Lúc ngoan ngoãn, chàng sẽ kể cho ta nghe rất nhiều chuyện mà trước đây chàng chưa từng nhắc tới. Dù chàng không bao giờ tự khoe khoang, nhưng sự dũng mãnh và trí mưu của chàng luôn dần hiện rõ qua những câu chuyện ấy. Ta rất yêu con người chàng trong những câu chuyện đó.
Chàng đang tìm lại quá khứ, cũng đang mong chờ tương lai.
Tắm cho chàng xong thì trời đã khuya, ta kéo lê thân thể mệt mỏi trèo lên giường, rúc vào bên cạnh chàng.
Ta lẩm bẩm: "Không về phòng bên cạnh nữa đâu, phòng đó lạnh quá."
Tống Nghi Đình tóc vẫn còn ướt, tựa vào gối lật xem cuốn binh thư đọc dở, thấy ta lầm bầm chui vào chăn thì cúi đầu: "Ta cũng đâu có định để nàng về."
Ta lim dim ngẩng đầu: "Ể?"
"Chăn nệm ở sương phòng ta đã cho người dọn đi rồi, sau này nàng ngủ ở đây đi. Đêm thu đông lạnh lẽo, tay chân nàng cứ lạnh ngắt mãi, làm người ta cứ canh cánh không biết nàng ngủ có ngon không."
Ta ôm cánh tay chàng cảm ơn: "Làm phiền phu quân rồi."
Dưới đèn, Tống Nghi Đình nhìn ta chăm chú hồi lâu, ánh mắt sáng ngời. Chàng đặt sách xuống cạnh gối, vươn tay vén lọn tóc vương trên trán ta: "Ta mang danh phu quân, lại không có năng lực bảo vệ nàng, huống hồ là vì nàng vào sinh ra tử, ngay cả việc sưởi ấm tay chân cho nàng trong đêm cũng là điều xa xỉ."
Giọng chàng không giấu được nỗi buồn, ta đau lòng, chủ động vòng tay qua eo chàng, an ủi: "Chàng đã đối xử với ta rất tốt rồi. Gấm vóc lụa là, vinh hoa phú quý, đây đều là những thứ trước kia ta không dám mơ tới."
Chàng vuốt ve mắt mày ta, cười nói: "Nàng ở bên ta, hóa ra là vì cái này à?"
"Không phải." Ta ngước mắt nhìn chàng, "Là vì con người chàng. Còn chàng thì sao? Chàng đối tốt với ta như vậy, là vì cái gì?"
"Vì cái gì ư?" Chàng tự hỏi một câu, hơi nghiêng đầu, suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc. Hồi lâu sau, chàng đáp: "Vì để sống tiếp, có lẽ vậy."
Ta không hiểu ý chàng, chớp mắt nhìn. Đầu ngón tay chàng đặt trên lông mi ta, mi mắt gần như cọ vào đó.
"Nằm liệt ở đây đã lâu, mấy năm trời không có một ngày vui vẻ. Ta luôn cảm thấy đời này dù không thể ra trận sa trường giành công danh, thì ít ra cũng phải sống sao cho giống một con người. Nhưng những năm trước khi gặp nàng, ta sống chẳng ra hồn người. Nằm đây mặc người sắp đặt, làm gì có tôn nghiêm, làm gì có niềm tin để sống tiếp."