Hắn quay sang, cười dịu dàng khoác vai ta, ghé sát tai nói nhỏ như đang thủ thỉ:
“Cái san hô đỏ kia, ta tính vào phần năm phần của ta được không?”
Ta gật đầu:
“Cả căn nhà này cũng tính vào năm phần của ngài luôn.”
Dù sao ta cũng sớm muộn phải rời đi, chỉ cần có mỏ khế và ngân phiếu trong tay là đủ.
Mắt Thẩm Trụ sáng như đuốc, lại đảo mắt nhìn quanh, chỉ tay về phía bức bình phong bên phía tây:
“Cái kia ta nhìn không thuận mắt, xung khắc với mệnh của ta.
Dỡ đi.”
Thị vệ mặt đơ chỉ phất tay một cái, một đám người lập tức xông lên... hùng hổ đập tường.
08
Chờ đến khi Nguyễn Uy dắt Trương thị ra tiếp khách, thì Thẩm Trụ đã ung dung ngồi chễm chệ trên ghế chủ vị trong tiền sảnh.
Bao năm không gặp, Nguyễn Uy thoạt đầu còn không nhận ra ta, chỉ biết tươi cười nịnh nọt, chắp tay hướng về phía Thẩm Trụ:
“Không biết hôm nay Thừa tướng đại giá quang lâm, chẳng hay có chuyện gì chỉ giáo?”
Thẩm Trụ kéo tay áo ta, kéo ta xích lại gần hắn một chút:
“À, hôm qua bản tướng vừa thành thân, tân nương bỏ trốn rồi, Hầu gia có nghe nói không?”
Nguyễn Uy vội vàng lắc đầu như trống bỏi:
“Chuyện ấy… không liên quan gì đến hạ quan cả! Chắc hẳn là có kẻ cố tình hãm hại? Hạ quan thật sự không biết gì cả, trong phủ cũng chẳng thiếu thứ gì mà…”
Thẩm Trụ liếc Nguyễn Uy một cái, chắc thấy giọng điệu mình hơi cứng rắn, sợ ảnh hưởng đến việc… đòi tiền, nên hạ giọng đôi phần:
“Chạy thì chạy thôi, cũng nhờ nàng ta chạy mất nên ta với Hầu gia mới có cái gọi là duyên phận này.”
Nguyễn Uy trố to mắt, vịn tay Trương thị mới đứng vững được, gượng cười đến độ mặt méo xệch:
“Duyên phận? Ta với ngài… có duyên phận gì chứ?”
Thẩm Trụ liếc ta một cái, cau mày:
“Hắn mù à? Bản quan nắm tay nàng nãy giờ rồi, còn không thấy người sống sờ sờ thế này?”
Ta: “…”
Nguyễn Uy và Trương thị cuối cùng cũng thấy ta.
Nguyễn Uy nhìn một lúc vẫn chưa phản ứng, ngược lại Trương thị trợn tròn mắt, ghé sát vào nói nhỏ gì đó, lúc này Nguyễn Uy mới giật mình nhìn kỹ ta, trong đáy mắt lấp lóe một tia gợn sóng.
Thẩm Trụ đúng là chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn, nói luôn vào trọng tâm:
“Thôi khỏi dài dòng, hôm qua ái nữ nhà ngươi gả cho bản tướng rồi.
“Hôm nay bản tướng đến là để đòi hồi môn. Mau chuẩn bị, bản tướng chờ ở đây.”
Vừa nghe đến hai chữ “hồi môn”, Trương thị nãy giờ im lặng lập tức nhăn mặt:
“Thừa tướng lên triều muộn, e là chưa rõ chuyện xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-nuong-thu-sau-cua-gian-than-bo-tron-roi/5.html.]
“Nguyễn Miên Miên năm đó từng tự tay giếc mẹ, theo luật vốn phải xử giảo.
“Lão gia nhà ta vì tình phụ tử mới cầu xin bệ hạ tha mạng cho nó, sau đó cũng đã đoạn tuyệt quan hệ, từ đó không qua lại nữa — việc này Hoàng thượng cũng biết rõ.
“Đã không còn quan hệ, thì dù có lấy chồng cũng không có lý gì để nhà chúng tôi đưa hồi môn.”
Thẩm Trụ xoay quả cầu sắt trong tay phát ra tiếng “bốp bốp”, mắt híp lại:
“Bản quan nói là ‘khỏi dài dòng’, ngươi điếc à?”
Trương thị bị nghẹn đến tím mặt, còn định cãi thêm thì đã bị Nguyễn Uy kéo tay áo ngăn lại.
“Thừa tướng, lời phu nhân nhà ta nói là thật. Hồi môn này, không thể đưa.”
Thẩm Trụ vừa vân vê ngón tay ta, vừa cúi mắt cười khẽ:
“Không đưa? Nếu bản tướng nhất định phải lấy cho bằng được thì sao?”
Nguyễn Uy dựng thẳng lưng, giọng cũng lớn hơn vài phần:
“Vậy thì… đành phải lên triều gặp Thánh thượng. Bệ hạ tự sẽ có phán quyết công bằng.”
09
Thị vệ áp giải Nguyễn Uy và Trương thị, nói đi là đi, không cho chống cự.
Vừa bước ra đến sân, Trương thị liền hét toáng lên:
“Cái tường của ta đâu rồi?!”
“Nó là trận phong thủy cha ta đặc biệt mời người bày bố đó! Đã đi đâu mất rồi?!”
Thẩm Trụ vốn đi trước dẫn đầu, nghe vậy thì từ tốn quay đầu lại:
“À, bức tường ấy xung khắc với mệnh cách của bản tướng, đập rồi.”
Nói xong, hắn lại chắp tay sau lưng, chậm rãi rời đi, vừa đi vừa nhàn nhạt dặn dò:
“Đã là người một nhà, về sau bày bố phong thủy gì cũng phải nghĩ cho cả nhà.
“Bổn tướng làm quan trong triều, kỵ nhất mấy thứ tà môn này.
“Các ngươi đã là đám vô dụng, bày cục gì cũng chẳng nên trò trống, sau này… cứ theo mệnh bổn tướng mà bố trí là được.”
10
Thẩm Trụ mang theo thẻ bài lệnh, dẫn ta đi thẳng vào trung điện.
Hoàng thượng liếc nhìn vài người trong điện, bóp trán, trong mắt lộ rõ vẻ phiền muộn:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Thẩm tướng, lại chuyện gì nữa đây? Nhà họ cũng thiếu bạc ngươi sao?”
Trương thị lập tức quỳ phịch xuống đất, vừa khóc vừa la:
“Hoàng thượng, xin người làm chủ cho chúng thần!
“Thẩm tướng thật sự quá ngông cuồng, dẫn người tới phủ chúng thần, không nói hai lời đã đập phá viện tử, còn ép lão gia nhà thần phải xuất của hồi môn!
“Lão gia nhà thần sớm đã cắt đứt quan hệ với đứa nghiệt tử kia, Hoàng thượng là người biết rõ mà!”