Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TÂM HƯƠNG GIAO HÒA - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-06-21 09:47:31
Lượt xem: 263

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc ấy, ta nghe thấy tiếng mẫu thân gọi tên ta gấp gáp từ xa.

 

Chắc là bà tìm không thấy ta, tưởng ta bị lạc.

 

Ta đâu có ngốc vậy chứ.

 

Ta nhét bánh vào tay hoàng đế bệ hạ, thì nghe hắn lạnh giọng: “Từng có người cũng cho trẫm bánh ngọt, nhưng… là muốn trẫm chết.”

 

“Hả?” Ta giật mình ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt lạnh như băng kia.

 

“Còn ngươi?” Hắn hỏi ta.

 

Không hiểu vì sao, lúc ấy trông hắn vừa lạnh lẽo vừa cô độc.

 

Còn đáng thương hơn cả con cún ướt sũng trong sân hôm trước.

 

Ta kiễng chân định xoa đầu hắn, nhưng hắn quá cao, cuối cùng chỉ ôm nhẹ một cái.

 

“Ta muốn hoàng đế bệ hạ ngọt ngào, sống lâu trăm tuổi.”

 

“Lan Lan!” Giọng mẫu thân càng lúc càng gần.

 

Ta lè lưỡi, vội vàng buông hoàng đế ra, kéo váy chạy đi.

 

Chạy được vài bước, sực nhớ còn điều chưa nói, bèn quay lại nhìn hắn – người vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhỏ giọng bảo: “Vị tỷ tỷ ban nãy lừa người đó, đừng tin nàng.”

 

Bởi vì nàng có mùi hôi.

 

Làm chuyện xấu, mùi đó càng nồng.

 

Nói xong, ta cắm đầu chạy luôn, như vậy hắn sẽ không hỏi vì sao ta biết.

………….

 

“Ngươi làm sao biết được?”

 

Hoàng đế bệ hạ ngồi trên ghế cao, chống tay dưới cằm nhìn xuống ta.

 

Vừa rồi, khi phụ mẫu chuẩn bị dẫn ta rời cung, chúng ta bị ngăn lại.

 

Rồi ta bị đưa tới nơi kim bích huy hoàng này.

 

Trong điện, chỉ có ta và hắn.

 

Ta ngửi thấy mùi đắng trên người hắn vẫn chưa tan, bèn hỏi lảng đi: “Hoàng đế bệ hạ, người không ăn bánh ngọt sao?”

 

Đôi mắt đẹp của hắn khẽ động, rồi đứng dậy.

 

Càng đến gần, mùi đắng trên người hắn càng rõ.

 

“Trẫm nghe nói ngươi khác người thường.” Hắn đứng trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt mang theo thứ cảm xúc ta không hiểu nổi.

 

Ta tưởng hắn biết chuyện ta có thể ngửi mùi người, căng thẳng nuốt nước miếng, thì nghe hắn tiếp: “Mười lăm tuổi, tâm trí vẫn chưa khai.”

 

À thì ra là chuyện đó.

 

Ta thở phào.

 

Rồi lập tức trừng mắt phản bác: “Phu tử nói ta sắp khai rồi! Hôm qua ta còn thuộc thơ mà!”

 

Nghe vậy, hoàng đế bệ hạ khẽ cười.

 

Lúc ấy, thái giám chạy vào quỳ gối, thấp giọng: “Bệ hạ, Thẩm đại nhân đang quỳ ngoài điện xin gặp.”

 

“Phụ thân ta?” Ta quay đầu hỏi.

 

Thái giám cúi đầu, không đáp.

 

Ta lại nhìn hoàng đế bệ hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tam-huong-giao-hoa/chuong-2.html.]

 

Hắn không để tâm đến thái giám, chỉ nhìn ta, khóe môi cong lên: “Phụ thân ngươi thật sự yêu thương ngươi.”

 

Ta gật đầu lia lịa, mắt sáng rỡ: “Dĩ nhiên rồi, phụ thân ta là người cha tốt nhất thế gian.”

 

“Vậy Lan Lan…” Hắn khẽ nghiêng đầu, gọi tên ta bằng giọng rất nhẹ, “Ngươi …thật là hạnh phúc.”

 

“Trẫm thì không có phụ thân.”

 

Đắng lắm.

 

Lúc hắn nói vậy, cả người phủ kín một tầng đắng ngắt.

 

“Vậy để phụ thân ta làm phụ thân của người nhé?” Ta theo bản năng an ủi.

 

Hắn hơi sững lại, trong mắt như có một giọt mực rơi vào, sâu thẳm đến mức muốn hút lấy ta.

 

Hồi lâu, hắn mới hỏi: “Có thể sao?”

 

Ta gật đầu: “Có thể chứ.”

 

Hắn mỉm cười, rồi ngẩng đầu bảo với thái giám: “Cho Thẩm Phong vào.”

 

5.

 

"Ái khanh Thẩm hôm nay dâng lễ mừng sinh thần cho trẫm, trẫm vô cùng hài lòng."

 

Phụ thân ta vừa quỳ xuống đất, liền nghe hoàng đế bệ hạ nói vậy.

 

"Đa tạ bệ hạ ưu ái, viên dạ minh châu đó là thần đặc biệt sai người vận chuyển từ Nam Hải về, có một không hai." – Phụ thân ta cúi đầu đáp lời.

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

"Trẫm không nói đến viên dạ minh châu ấy." – Hoàng đế khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta, khóe môi cong lên – "Trẫm nói đến, viên minh châu trong tay áo khanh đây."

 

Phụ thân ta nghe vậy khẽ run một cái, ngẩng đầu nhìn ta.

 

Chỉ vừa liếc một cái, ông liền cúi đầu lạy tiếp, vội vã dập đầu nói: "Tiểu nữ khác người, tâm trí như hài đồng, hành xử thiếu suy xét, nếu có chỗ nào đắc tội bệ hạ, kính xin bệ hạ giáng tội lên thần."

 

Hoàng đế vẫn giữ nụ cười bên môi, giơ tay đặt lên đầu ta.

 

Chỉ nghe hắn nói: "Ái khanh quá khiêm tốn rồi, theo trẫm thấy, ái nữ của khanh lại là người thông minh xuất chúng."

 

Hắn là người đầu tiên nói ta thông minh.

 

Nhất định là người tốt.

 

Đợi ta xua đi hết mùi đắng trên người hắn, nhất định sẽ ngửi ra hương thơm dịu ngọt.

 

Nghĩ đến đây, ta liền ngẩng đầu mỉm cười với hắn.

 

Hắn cũng cúi đầu nhìn ta, bàn tay đặt trên đầu ta nhẹ nhàng xoa một cái, giọng trầm thấp mà dịu dàng: "Lan Lan còn nói, muốn phụ thân nàng cũng làm phụ thân của trẫm."

 

Ta cười tươi gật đầu.

 

Nhưng khi ta quay đầu nhìn về phía phụ thân, chỉ thấy sắc mặt ông trắng bệch, vội vàng dập đầu xuống đất lần nữa.

 

"Thần đáng muôn lần chết, là thần dạy con không nghiêm, mới để nàng nói năng hồ đồ trước bệ hạ. Kính xin bệ hạ trách phạt!"

 

"Phụ thân!" – Ta lập tức chạy tới, thấy trán ông đỏ bừng vì lạy, đôi mắt ta cũng đỏ hoe – "Phụ thân, có phải Lan Lan lại làm sai rồi không?"

 

Vừa nói, ta vừa vội vã thổi nhẹ lên vết đỏ trên trán ông.

 

Phụ thân nắm lấy tay ta, kéo ta quỳ xuống cùng ông, tiếp tục nói với hoàng đế: "Tiểu nữ tâm trí chưa khai, lời nói lỗ mãng, đều là lỗi của thần. Kính xin bệ hạ đừng trách tội tiểu nữ."

 

Hoàng đế thong thả bước đến trước mặt chúng ta, đưa tay đỡ ta đứng dậy.

 

"Ái khanh, lời ấy nặng quá rồi." – Hắn cười nhàn nhạt, ánh mắt vẫn đen sâu như trước – "Trẫm lại cảm thấy Lan Lan thuần khiết đáng yêu, lời nói khiến trẫm rất vui, không những không phạt, mà còn nên ban thưởng mới phải."

 

Phụ thân nghe vậy, lại như nghe được tin dữ, ngã phịch xuống đất.

Loading...