Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Tam Công Chúa - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-09-11 11:42:31
Lượt xem: 653

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu hoàng hậu thừa lúc bệnh nặng, cố tình chết, sai một vị thái y mới cung, còn non kém y đạo tới khám bệnh cho , mà bằng kinh nghiệm…

 

Thì lẽ sớm phát hiện tay chân của Liễu Miên.

 

Tối qua trở về, ngâm trong nước lạnh suốt cả đêm.

 

Giờ đây sốt cao lùi, thần sắc hoảng hốt, quả thật giống như trọng bệnh, dù tra cũng chẳng gì nữa.

 

Con cháu hoàng gia càng ngày càng ít, cung chỉ hai hoàng tử, ba công chúa.

 

Các đại thần trong triều sớm hài lòng.

 

Giờ thái tử chết, hoàng hậu chẳng chứng cứ, còn g.i.ế.c , triều thần thể chấp nhận?

 

Phụ hoàng quá tứ tuần, thể yếu nhược, khó thể sinh con.

 

Nếu giờ g.i.ế.c luôn nhị ca, tương lai chẳng giang sơn sẽ rơi tay nhà họ Nghiêm?

 

Hồng Trần Vô Định

Hoàng hậu nghiến răng ken két, nhất mực khăng khăng là hung thủ.

 

Mất con đau đớn, chẳng riêng gì hoàng hậu, ngay cả phụ hoàng cũng tái phát bệnh cũ, trong chớp mắt tóc bạc thêm mười năm.

 

Ông triệu chúng điện gặp mặt.

 

Nhị ca dập đầu thật sâu:

 

“Mạng nhi thần là do phụ hoàng ban cho, nếu g.i.ế.c nhi thần thể giúp long thể an khang, nhi thần nguyện dâng lên mạng !”

 

Còn thì vẫn chăm chú thẳng phụ hoàng.

 

Ông cau mày: “Ngươi cứ trẫm gì?”

 

“Sao ngươi nhận ?”

 

5

 

Ta gượng , yếu ớt mở lời: “Lần cuối nhi thần gặp phụ hoàng là hai năm .”

 

“Kể từ khi sinh đến nay, đây là thứ sáu nhi thần diện thánh.”

 

Ta cúi sấp xuống đất, dập đầu:

 

“Khụ khụ khụ… phụ hoàng, những hoàng tử, công chúa như chúng , chẳng đoái hoài, bản lĩnh g.i.ế.c thái tử ca ca?”

 

“Phụ hoàng là cha, cũng là quân vương.”

 

“Nếu phụ hoàng g.i.ế.c nhi thần cùng nhị hoàng , nhi thần quyết oán hận.”

 

Trong khoảnh khắc , trong điện im phăng phắc, tựa như thể thấy tiếng kim rơi.

 

Lão thái giám trong Phụng Tiên điện từng hầu hạ tổ phụ, rằng nhị ca dung mạo giống tiên hoàng thuở còn trẻ.

 

Ông rõ nhị ca vô tội, nên dạy chúng mấy câu .

 

Phụ hoàng thuở nhỏ tiên hoàng sủng ái, từng nghi oan g.i.ế.c Tĩnh vương, suýt mất mạng.

 

Những lời chính là lời ông từng dùng để biện minh với tiên hoàng năm xưa.

 

Thái giám dặn kỹ: “Phải để tam công chúa .”

 

“Nàng bệnh nặng, nữ nhi, càng dễ khiến bệ hạ chạnh lòng, nhớ chuyện cũ, từ đó mà sinh lòng thương xót.”

 

Hoàng hậu phá tan sự im lặng, giọng khản đặc: 

 

“Bệ hạ đừng để hai đứa nó dùng những lời hoa mỹ lừa gạt!”

 

“Hành nhi c.h.ế.t , kẻ lợi lớn nhất chẳng là lão nhị ? Không nó thì còn ai đây?!”

 

“Bệ hạ, Hành nhi suối vàng vẫn mong ngài chủ cho nó!”

 

càng càng kích động: 

 

“Người ! Giết chúng nó, để chúng nó theo Hành nhi mà đền mạng!”

 

Cấm vệ quân lượt tiến nội điện.

 

Đáng lẽ , họ chỉ lệnh một phụ hoàng.

 

“Đủ !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tam-cong-chua/chuong-2.html.]

Phụ hoàng gằn giọng cắt lời: “Chỉ Quyết, Chỉ Dao cũng là con của trẫm!”

 

Có lẽ nghĩ tới đoạn quá khứ khi còn nhỏ, thở dài:

 

“Trẫm tròn bổn phận của một cha, nợ chúng quá nhiều !”

 

thần chỉ một Hành nhi…”

 

Phụ hoàng tức giận quát:

 

“Vậy ngươi trẫm đem hết con cái g.i.ế.c sạch, cùng Hành nhi tuẫn táng ?!”

 

Ta quỳ trườn lên mấy bước:

 

“Phụ hoàng xin đừng giận nữa, nhất định bảo trọng… long thể.”

 

Chữ “thể” còn thốt xong, mắt tối sầm, liền ngất lịm.

 

Chính những lời của khi nãy khiến phụ hoàng thấy bản năm xưa ghẻ lạnh, vu oan.

 

Giờ phút , đang bảo vệ và nhị ca.

 

Mà là đang bảo vệ chính bản năm đó, đứa trẻ đơn độc, yếu đuối và kinh hoảng nơi nương tựa .

 

Khi tỉnh , và nhị ca dời đến cung điện khác, xung quanh cũng thêm nhiều kẻ hầu hạ.

 

Tất cả đều là do phụ hoàng tự tay sắp đặt.

 

Nhị ca vẫn canh bên giường rời, quầng thâm nơi mắt rõ mồn một.

 

Huynh nắm lấy tay :

 

“Muội việc nguy hiểm như cho ?”

 

Ta mỉm , .

 

“Nhị ca, từ nay về , chuyện cứ để .”

 

“Để nhúng tay m.á.u tươi, đưa một trưởng trong sạch như bước lên ngôi vị .”

 

6

 

như thì công bằng với .”

 

“Huynh quên ? Mẫu từng dặn, chúng mãi mãi tương trợ lẫn .”

 

Ta tựa trán lên mu bàn tay : “Công bằng chẳng còn nghĩa lý gì.”

 

“Điều , là báo đại thù.”

 

“Là từ nay về , còn cúi đầu sắc mặt khác mà sống nữa.”

 

Những ngày cúi hoàng hậu, nịnh nọt lấy lòng thái tử, dè dặt rụt rè với phụ hoàng, nhẫn nhịn mà bọn ở Nội Vụ phủ.

 

Những ngày mà đến cả cung nữ, thái giám chút địa vị cũng thể trợn mắt khinh thường, bàn tán lưng mẫu là tiện phụ.

 

Ta sống như thế nữa!

 

Nhị ca giống mẫu , lương thiện mềm lòng.

 

Trời đông giá rét, than sưởi trong cung thì ít.

 

Huynh luôn nhường áo dày cho , bản rét run lập cập mà vẫn :

 

“Ta là nam nhân, sợ lạnh.”

 

Sát phạt, đấu đá hợp với .

 

Vậy thì…

 

Để kẻ .

 

cũng sớm đem hết bọn nhục chúng kéo xuống địa ngục!

 

Phụ hoàng đem và nhị ca phó thác cho hoàng hậu chăm sóc.

 

Nghĩa là nếu chúng chuyện gì, kẻ đầu tiên chịu tội chính là hoàng hậu.

 

Hoàng hậu truy mãi vẫn tìm tiểu nội giám từng hẹn gặp riêng thái tử.

 

Trong cung bắt đầu dấy lên lời đồn, là thái tử năm xưa tạo nghiệt, nay những oan hồn tiểu nội giám trở về đòi mạng .

Loading...