Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

"TẤM BIỂN TRINH TIẾT" DÂNG TẶNG PHỤ THÂN - 14

Cập nhật lúc: 2025-07-19 00:24:59
Lượt xem: 311

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khu vườn phủ Công chúa, xuân sắc tràn trề.

 

Chiêu Dương phẩy tay, hai bên lui hết. 

 

Nàng nghiêng tựa ghế đá bày đệm gấm, y phục cung đình đỏ rực, mi mục sắc sảo, khí thế hừng hực. Nơi đôi mày , chẳng còn một tia nhẫn nhịn ngày xưa.

 

“Sảng khoái!”

 

Nàng đích rót đầy một chén mỹ tửu, ánh mắt như dòng chảy sắc bén lóe lên:

 

“Tôn thị lưu đày, Triệu Đức Xương c.h.ế.t nhắm mắt… Ván cờ , ngươi thắng !”

 

Nàng nâng chén, chạm nhẹ , vang lên tiếng “keng” giòn tan.

 

Ta cũng nâng chén, để dòng rượu cay nồng trôi xuống cổ họng, mang theo một tia ấm nóng.

 

Tầm mắt lướt qua mái hiên chạm trổ phủ Công chúa, về phía xa nơi cung tường sừng sững.

 

“Ván cờ … mới chỉ bắt đầu.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta đặt chén xuống, giọng bình tĩnh như hồ thu gợn sóng:

 

“Gốc rễ của Triệu gia ở chữ ‘thương’. Gốc rễ càng vững, lực đòn bẩy mới đủ để… lay chuyển càn khôn.”

 

Chiêu Dương khẽ nhướng mày, trong mắt lóe lên sự sắc sảo như thấy đồng minh trí tuệ:

 

“Ồ? Huyện chủ của chúng đây, xem thấy chữ ‘thương’… quá hẹp ?”

 

Ta đáp ánh mắt nàng, khóe môi khẽ nhếch:

 

“Sĩ, nông, công, thương? Chữ ‘thương’ , thể cứu dân, thể tế thế, thể thông lưu hàng hóa, bình vật giá…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tam-bien-trinh-tiet-dang-tang-phu-than/14.html.]

…cớ thể định càn khôn?”

 

“Ai quy định nó cuối?”

 

Chiêu Dương , đôi mắt rực sáng. Một thoáng im lặng bỗng nhiên nàng phá lên , tiếng khoáng đạt vang vọng cả khu vườn, đến nỗi mấy con chim cành kinh hãi bay tán loạn.

 

“Hay! Hay cho một câu ‘định càn khôn’!”

 

Nàng dừng , ánh mắt càng thêm sắc bén, lộ sự tán thưởng như gặp kỳ phùng địch thủ, còn mang theo chút hào tình:

 

“Một nắm tài lực, một cầm quyền. Đường của nữ tử thiên hạ , từ xưa đến nay vốn chẳng nên chỉ quanh quẩn trong ‘tương phu giáo tử’ vây trong thâm viện tường cao.”

 

“Nếu đời chúng thể đổi, thì hãy để chúng … châm ngòi cho nó đổi!”

 

Nàng nâng chén, rượu sóng sánh ánh xuân như hòa cùng đôi gương mặt trẻ trung nhưng trải phong sương của chúng .

 

“Triệu Bình An,”

 

“Ngươi lấy ‘thương đạo’ thông quyền lộ, lấy tài phú cứu muôn dân. Ai dám nữ tử thể để tên trong sử sách lẫm liệt của Đại Tề?”

 

Ta nâng chén, cùng nàng dốc cạn, tiếng chén va vang giòn:

 

“Thần cũng kính chúc Công chúa – lấy quyền mưu an xã tắc, lấy nhân đức tế bách tính, để là nữ tử mà khắc một nét son đậm nhất trang sử Đại Tề.”

 

“Keng—”

 

Tiếng chạm chén vang vọng mãi trong khu vườn tĩnh mịch.

 

Đó là hồi âm chấm dứt.

Mà là tiếng kèn hiệu báo mở một trận chiến mới.

 

-HẾT-

Loading...