13.
Cơn đau dạ dày của tôi ngày một trầm trọng, cơ thể ngày càng gầy yếu.
Thấy sắc mặt tôi quá tệ, sợ ảnh hưởng đến việc chăm con, họ dúi cho tôi 50 tệ và bảo đi mua thuốc.
Tôi đến phòng khám, được kê thuốc giảm đau và thuốc chống viêm, tổng cộng hơn 70 tệ. Không đủ tiền, tôi chỉ mua được một hộp thuốc giảm đau.
Nhưng sau một thời gian, thuốc không còn tác dụng nữa.
Cùng lúc, tôi bắt đầu đi ngoài ra máu, nôn mửa dữ dội hơn.
Cơn đau quằn quại khiến tôi lăn lộn trên giường cả đêm, sáng hôm sau không thể gượng dậy nấu cơm.
Bố và anh trai tôi bước vào, thấy tôi nằm đó liền buông vài câu chửi rủa rồi bỏ đi.
Đứa bé khóc bên cạnh, tôi không còn sức để bế.
Chị dâu xông vào, giáng cho tôi hai cái tát như trời giáng:
“Triệu Ninh, mày điếc à? Không nghe thấy con tao khóc sao?”
“Dậy mà bế nó đi, tao khó chịu quá!”
Tôi không thể phản kháng. Cơn đau dồn dập khiến tôi ngất lịm.
Lúc đó, tôi chẳng còn cảm thấy gì – cả đau đớn lẫn tiếng mắng nhiếc của cô ta đều tan biến.
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xung quanh.
Một vài bác sĩ và y tá đứng cạnh giường, trao đổi nhỏ với nhau.
Tôi khẽ thều thào: “Cho tôi chút nước.”
Y tá nghe thấy, vội đưa tôi một cốc nước ấm.
Ngay sau đó, một bác sĩ bước đến, nhẹ giọng nói:
“Triệu Ninh, mời cô liên hệ với người nhà. Chúng tôi cần trao đổi cụ thể về tình trạng bệnh và hướng điều trị.”
Tôi mượn điện thoại gọi cho anh trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tai-sinh-nhua/chuong-8.html.]
Anh nghe tôi nói xong thì lạnh nhạt đáp: “Chuyện của mày, tự giải quyết đi.” Rồi cúp máy.
Tôi ngượng ngùng nhìn bác sĩ:
“Xin lỗi… anh tôi không đến được. Xin bác sĩ cứ nói thẳng với tôi.”
Vị bác sĩ thở dài, rồi nói tôi mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Tình trạng đã nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể kéo dài sự sống nếu tiến hành phẫu thuật, kết hợp hóa trị, xạ trị, liệu pháp nhắm trúng đích… Tuy nhiên, chi phí điều trị có thể lên đến một triệu tệ.
Tôi gọi lại cho anh trai, đề nghị lấy số tiền tôi đã tích cóp bao năm và bán căn nhà cuối làng tổng cộng cũng đủ chi phí.
Nhưng anh ta chỉ thản nhiên đáp:
“Ung thư rồi thì chữa làm gì cho tốn tiền. Giữ lại tiền đó để mua biệt thự cho con tao. Cưới vợ cho nó sau này còn quan trọng hơn.”
Nam Cung Tư Uyển
Họ bảo tôi với tư cách là một người dì, chẳng có khả năng nuôi nấng đứa bé nên trước khi chết, ít nhất cũng để lại thứ gì đó cho cháu trai.
Cơn đau ngày một tồi tệ, tôi bắt đầu nôn ra máu.
Bác sĩ và y tá khó xử, thông báo rằng chưa có ai thanh toán viện phí và tiền thuốc cho tôi. Nếu tình trạng này tiếp diễn, bệnh viện không thể tiếp tục điều trị.
Tôi không muốn làm khó họ.
Gắng sức đứng dậy, tôi rời khỏi bệnh viện một mình, lê từng bước về nhà.
Cánh cửa khóa chặt. Hàng xóm nói anh trai tôi cùng cả gia đình đã đi xem biệt thự mới.
Tôi lặng lẽ trèo lên mái nhà nơi kết thúc cuộc đời tuổi trẻ của mình bằng một cú nhảy.
⸻
“Mày nhìn chị dâu mày cái kiểu gì đấy, con ranh c.h.ế.t tiệt?”
Giọng mẹ tôi vang lên, kéo tôi rời khỏi mớ ký ức đau đớn của kiếp trước.
Tất cả chuyện đó… đã là quá khứ, nhưng nỗi đau do căn bệnh, sự lạnh lùng và phản bội vẫn như một vết sẹo sâu không thể phai.
Nhưng không sao cả, Triệu Ninh, ở kiếp này… tôi vẫn còn thời gian.