Tề Dạ thấy tôi cúi đầu ủ rũ như quả bóng xẹp, thì bực bội "chậc" một tiếng, dùng một tay cởi áo thi đấu của mình ra, trùm lên người tôi:
“Đưa tay.”
“Nhắm mắt.”
“Mặc cái này.”
Tôi bị trùm đầu bởi chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình size XXXL, kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt va thẳng vào phần thân trên trần trụi của Tề Dạ.
“Đồ lưu manh á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
7
Trước trận đấu bóng, khoảng thời gian này, tôi kéo cô bạn thân đi “càn quét” hết tất cả các nhà hàng.
Đúng là ma đói đầu thai, chính là tôi.
“Thật không thể để Tề Dạ thấy được, cậu ăn có thể văn minh một chút không?”
“Không thể.”
Ma đói ngửi mùi lẩu suốt mười năm thì chẳng còn lý trí gì hết.
Món Quảng Đông, món Tứ Xuyên, món Sơn Đông, các loại món ăn nhanh, cùng với các quán rượu kiểu Nhật và kiểu Đức.
Tôi đều ăn sạch một lượt.
Kết quả, vinh dự mà phát bệnh trĩ, ngã gục luôn.
Cuối tuần, bạn thân tôi hoá thân thành đặc công sinh viên, gói về hai mươi xiên đồ nướng Tề Bác, mang vào phòng bệnh cho tôi.
Còn mang theo hai mươi cái bánh nhỏ.
Còn mẹ cô ấy cho thêm hành lá.
Trước mặt tôi mà còn: “Ừm~~ ngon quá~~ trời ơi, ai mà không có phúc được ăn món nướng Tề Bác thơm ngon thế này?”
Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ lại là tôi – Thanh Thiên?
Tôi nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực.
Cả y tá nhỏ cũng thấy bạn thân tôi quá đáng, vừa thương tôi – bệnh nhân, vừa bước đến nếm thử một miếng.
“Thật sự ngon ghê, thịt thơm bánh mềm.”
Cô ấy giơ ngón cái lên.
Rất tốt, thế giới chỉ có mình tôi là chịu tổn thương thôi.
Không biết Tề Dạ nghe được tin tôi nhập viện từ đâu, gọi điện cho tôi.
Nhưng tôi đang thay thuốc nên không nghe máy được, là bạn thân tôi bắt máy.
Không biết cô ấy nói gì.
Sau đó, bạn thân còn phải đỡ tôi đi vệ sinh nên để điện thoại qua một bên.
Liên tiếp mấy cuộc gọi không ai nghe, anh bắt đầu hoảng, gọi liền một mạch hơn năm mươi cuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tai-sinh-de-yeu-anh/5.html.]
Cuối cùng, anh phát điên lao thẳng vào phòng bệnh.
“Thanh Thiên!! Em đừng chết!! Anh xin em đấy.”
Tôi vừa nằm lại lên giường, bạn thân cùng nhóm bạn "ác nhân" của cô ấy đều trợn mắt nhìn nhau, đối mặt với trường bá khí thế ngút trời cũng chẳng dám mở miệng.
Tùy Tề Dạ bày tỏ:
“Anh sẽ chuyển em đến bệnh viện tốt nhất, nhà anh có tiền, chắc chắn sẽ tìm được cách chữa tốt nhất, xin em, cố thêm chút nữa thôi.”
Bác sĩ lặng lẽ cầm hồ sơ bệnh của tôi lên: “Chàng trai, đây chính là bệnh viện tốt nhất rồi.”
Tề Dạ quay đầu mạnh đến mức tôi sợ anh trật cả cổ: “Bác sĩ, cô ấy sao rồi!”
Bác sĩ lắc đầu.
Tề Dạ “phạch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt bác sĩ.
Bác sĩ chậm rãi đỡ anh đứng dậy: “Bệnh trĩ ấy mà, vẫn phải điều dưỡng cẩn thận, ăn uống không chú ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát, hiểu chưa?”
“Bây giờ thì điều trị sơ bộ, nếu sau này vẫn không nhịn được đồ cay, thì sang năm có thể cân nhắc phẫu thuật.”
Đang nói thì phòng bên cạnh lại vang lên tiếng gào thét như heo bị chọc tiết.
Bác sĩ rất hài hước: “Nghe đi, đó chính là tiếng kèn hiệu thay thuốc sau phẫu thuật đấy.”
Tề Dạ lặng lẽ khép chặt hai chân.
Anh từ từ quay người lại, bạn thân tôi và đám bạn của cô ấy lần lượt lấy ra từ túi: lẩu tự sôi, lẩu cay XX Phúc, chân gà chua cay.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi nhìn chàng bá vương cao lớn mắt vẫn còn đọng nước, khó khăn mở miệng: “Tề Dạ, em không c.h.ế.t đâu, nhưng em sẽ xã chết.”
Tề Dạ cúi đầu lao ra khỏi phòng bệnh, tiếng gào của khoa hậu môn trực tràng vang lên không dứt.
Cũng không át được tiếng cười điên cuồng của anh.
Rất tốt, nắm đ.ấ.m đã siết chặt.
8
Đến ngày thi đấu, tôi mặc áo lót thể thao bên trong, khoác áo thi đấu của Tề Dạ bên ngoài, ngồi giữa các đồng đội của anh.
Một thành viên điển trai xa lạ vỗ vai tôi: “Áo của đội trưởng không thể tùy tiện mặc đâu, tính anh ấy không tốt lắm.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì có một đồng đội quen mặt đã choàng cổ cậu ta, lôi vào góc dạy dỗ một trận.
Tôi chống cằm nhìn họ, “khúc khích” cười mãi.
Phía sau vang lên giọng trầm thấp: “Đẹp không?”
Tôi quay đầu lại, Tề Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt không thiện chí, đặc biệt trừng mấy tên đồng đội hở n.g.ự.c hở vai không biết xấu hổ.
Tôi ngượng ngùng lè lưỡi, đứng dậy xoay một vòng trước mặt anh.
“Áo của anh rộng quá, che luôn cả váy ngắn của em rồi này.”
“Đẹp không?”