Trong sân biệt thự ngoại ô, ánh trăng chiếu xuống chiếc xích đu. Giữa nhà kính trồng hoa bằng kính là một hồ suối nước nóng hình tròn.
túm lấy Chu Duẫn, khóe mắt đỏ ửng, lệnh: “Gọi chồng .”
”…”
Anh nghiến răng: “Trình Ninh Ninh, em đừng nước lấn tới.”
rút tay về, mặt lộ vẻ chán chường: “Thôi, nếu tình nguyện như thế, em cũng thể thiếu .”
Vừa , một cánh tay vươn từ phía , kéo , cả hai cùng ngã xuống hồ suối nước nóng.
Bọt nước văng tung tóe, Chu Duẫn ép mép hồ, đáy mắt phủ đầy nước:
“Giờ chạy? Đã muộn .”
Sáng hôm tỉnh dậy, Chu Duẫn hỏi :
“Không em đang ở trường sửa luận văn , chạy tới nhà hàng xa như ?”
quấn một chiếc chăn, lười biếng co ro ghế sô pha: “Em nghĩ đoán mà.”
“Lại là Trình Dao.”
Mặt Chu Duẫn trầm xuống: “Lúc cô chuốc thuốc hại em lỡ kỳ thi, em đáng lẽ nên báo cảnh sát từ lâu .”
: “Báo cảnh sát kiểu gì đây? Mẹ em giật điện thoại của em, chỉ tay mũi em mà mắng, bảo rằng bà khó khăn lắm mới trút giận, nếu em báo cảnh sát, bà còn lấy chuyện ép thím em cúi đầu nữa?”
Chuyện , ba năm từng kể với Chu Duẫn.
Bây giờ nhắc , còn phẫn nộ đau lòng như khi nữa, chỉ còn sự thờ ơ.
Nói đến đây, quyết định thú nhận luôn với Chu Duẫn:
“Ban đầu em bịa chuyện với , thật chỉ vì quen , em mở lời thế nào về cảnh méo mó của gia đình với ngoài. Sau chia tay cũng là vì chuyện .”
“Trước , em thích một suốt nhiều năm. em thậm chí còn dám mở miệng. Đến khi thích em, em ngược thấy sợ. Bất cứ ai bình thường khi về gia đình em đều sẽ chọn em nữa, đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tai-ngo-iast/chuong-10.html.]
“Thế nên khi tỏ tình, em từ chối. Anh thấy đấy, trong chuyện tình cảm, em chính là một kẻ tệ hại như .”
Chu Duẫn mím môi, đường viền xương hàm siết chặt, ánh mắt lạnh lẽo như sắp đóng băng.
vốn chỉ rõ với rằng, chia tay vì thích . Mà là vì phát hiện động lòng một cách thể kiểm soát, nhưng chẳng để duy trì một mối quan hệ mật lành mạnh. cũng đủ tự tin rằng thứ tình cảm khởi nguồn từ hiệu ứng cầu treo và xây dựng những lời dối thể lâu dài thật sự.
Không ngờ càng lâu thì mặt càng tối sầm :
“Em từng thích khác?”
”…”
cố gắng giải thích: “Đó là mối tình đầu hồi đại học, còn từng ở bên mà.”
Đáy mắt thoáng hiện vẻ tủi , nhưng giọng điệu đầy cố chấp:
“Không , em thích khác. Anh chỉ thích mỗi em, em cũng chỉ thích .”
Chu Duẫn mà dính thì đúng là dai như keo.
chống tay lên trán: “Đó đều là chuyện quá khứ , hiện tại đương nhiên em chỉ thích .”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Nói nữa.”
“Đó đều là chuyện quá khứ…”
“Chỉ câu thôi.”
dừng vài giây, chợt nhận : “Anh rõ ràng từng hận em.”
“ dễ dỗ dành.”
Chu Duẫn đối diện , nắm lấy cổ tay cọ cọ, từng chút từng chút dịch gần.
Dùng vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh nhất, những lời chút cốt khí nào:
“Chỉ cần em đừng bỏ mà chạy nữa, sẽ mãi mãi yêu em.”
“Mãi mãi mãi mãi, bao giờ lòng.”