Tái Giá - 6

Cập nhật lúc: 2025-08-14 01:24:51
Lượt xem: 686

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6v53KHZz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đội ngũ đón dâu của Lục gia còn giữ nổi vẻ bình thản.

 

Tiểu thúc cùng đại tẩu góa bụa… mối quan hệ quả thật khiến nghĩ nhiều.

 

Ta xoay trở phủ, phân phó hộ vệ: “Canh giữ cho kỹ, Lục gia bất kỳ ai cũng bước nửa bước!”

 

Đội ngũ đón dâu đến náo nhiệt bao nhiêu, khi về liền chật vật bấy nhiêu.

 

Lục Văn Cảnh màng thể diện của , thì cũng đừng trách giẫm nát thể diện của .

 

Phụ chứng kiến xử lý chuyện, gương mặt đầy vẻ vui mừng: “Con gái của trưởng thành .”

 

Phụ trọng tình cảm, tuy là võ tướng thô cuồng nhưng cũng dễ dàng đỏ mắt: “Chỉ là…con chịu ấm ức.”

 

Ấm ức ư?

 

Không…

 

Ta như từng trải qua gian khổ của tiền kiếp, nhớ tới cảnh trong mộng mà khỏi thấy rùng .

 

Quả nhiên, ngay buổi chiều hôm , trong cung liền ban thánh chỉ, lệnh cho phụ lập tức khởi hành tới biên quan.

 

Ta dặn dặn phụ , nhất định cẩn trọng đề phòng gian tế ẩn trong quân, lúc chia tay, ôm chặt vị đại hán : “Nhất định sống trở về, ở kinh thành còn nữ nhi tọa trấn. Nữ nhi cũng sẽ chăm sóc thật cho Vân di.”

 

Phụ đến nước mắt giàn giụa, lên ngựa vẫn liên tục lau lệ.

 

là một đại hán thô kệch mà bằng nước.

 

 

09

 

 

Hai ngày , nhận thư truyền bằng bồ câu của Lục Văn Cảnh.

 

Trong thư chỉ vỏn vẹn một câu: “Yên nhi cảm phong hàn, tạm thời tiện gấp rút hồi kinh, chuyện đại hôn nàng thể tự quyết định.”

 

Vài chữ sơ sài, cực kỳ qua loa.

 

Ta tự nhiên Lục Văn Cảnh sẽ về, quả phụ là đại tẩu của luôn lý do để giữ .

 

Yên nhi là con gái của trưởng Lục Văn Cảnh.

 

Cầm mảnh giấy , liền dẫn oai phong lẫm liệt đến thẳng Lục phủ.

 

Người Lục gia ban đầu còn hằm hằm trừng mắt, cho rằng khiến Lục gia mất mặt.

 

Lục mẫu lạnh giọng quát:

 

“Chúc Khanh Hảo, mấy hôm bảo ngươi qua cửa, ngươi bộ tịch, chịu bước lên kiệu hoa, khiến danh tiếng Lục gia bôi nhọ. Hôm nay tự tới cửa, ngươi còn gì? Đợi khi Văn Cảnh trở về, chắc chịu tám khiêng kiệu mà rước ngươi phủ.”

 

Ta buồn phí lời với Lục mẫu, kiếp hao mòn một đời, nay chỉ thấy thật chẳng đáng.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta đưa bức thư của Lục Văn Cảnh lên: “Lục Văn Cảnh , việc đại hôn đều do một quyết định. Hôm nay tới cửa, là để trả sính lễ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tai-gia-larm/6.html.]

 

“Từ giờ khắc , và Lục Văn Cảnh còn bất cứ liên quan gì. Mối lương duyên giữa hai nhà Chúc – Lục, cũng chính thức chấm dứt.”

 

Lục mẫu sững , lập tức đưa tay xoa thái dương, trông như sắp ngất đến nơi.

 

miệng lải nhải ngừng: “Ôi trời ơi, sớm , con gái nhà tướng môn là ngạo mạn nhất, Chúc Quốc Công phủ quanh năm chinh chiến bên ngoài, trong phủ chính thất chủ mẫu, thì thể dạy dỗ đứa con gái tử tế?!”

 

Tốt lắm!

 

Ngay cả phụ và cố mẫu cũng lôi mắng chửi.

 

Ta phất tay, bảo hộ vệ đặt bộ sính lễ cổng Lục phủ, trả canh , đồng thời yêu cầu Lục gia giao trả tất cả những thứ vốn thuộc về .

 

Toàn bộ quá trình mây trôi nước chảy, dứt khoát gọn gàng, hề dây dưa.

 

Trên đường hồi phủ, còn sai truyền khắp nơi tin tức giải trừ hôn ước với Lục Văn Cảnh.

 

Ngoài những việc , còn đích tới chợ đen mua mấy chục nô lệ trai tráng cường kiện, lệnh cho hộ vệ ngày ngày huấn luyện, phòng khi chuyện.

 

Hôm nay, tới gặp Thẩm Từ.

 

Tùy tùng bên cạnh thấy , lập tức thu mắt, mũi, tim, ngẩng đầu ngắm trời.

 

Sắc mặt Thẩm Từ lộ biểu cảm gì, chỉ động tác xoay vòng đeo tay khựng .

 

Ta vỗ tay, để tỳ nữ dâng lên mấy món tiểu hào thanh đạm: “Thẩm đại nhân, ngài và gặp . Lỗ tai của ngài khá hơn ? Lần cắn mạnh quá, khiến ngài chịu tội. Lần , nhất định sẽ nhẹ tay hơn.”

 

Thẩm Từ: “…”

 

Tùy tùng phía mím môi thật chặt, ánh mắt đảo qua đảo .

 

Ta : “Thẩm đại nhân, đến giờ dùng bữa trưa, mấy món đều là sở trường của đầu bếp trong phủ. Ngài cứu một , tất nhiên báo đáp.”

 

Đôi môi mỏng của Thẩm Từ khẽ động, liền đích đưa bát đũa tới mặt .

 

Bàn tay thật , xương khớp rõ ràng, mạch m.á.u mu tay nổi lên càng thêm nổi bật.

 

Ta tiếc lời khen: “Bàn tay của Thẩm đại nhân, quả thật .”

 

Bàn tay cầm đũa trúc của Thẩm Từ khựng , khi , ánh mắt trở nên tối tăm khó lường: “Chúc cô nương, rốt cuộc… nàng gì?”

 

Ta đáp: “Thẩm đại nhân hỏi thẳng, cũng thẳng. Dám hỏi… Thẩm đại nhân tra rõ , hôm đó là ai bắt cóc ? Sau bọn cường đạo, ắt hẳn còn kẻ .”

 

Thẩm Từ chậm rãi dùng bữa.

 

Tùy tùng kinh hãi kêu lên: “Đại nhân! Cần nghiệm độc!”

 

Thẩm Từ lia mắt một cái như d.a.o chém: “Câm miệng, lui .”

 

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn và Thẩm Từ.

 

Công đường của Binh Mã Ty vốn nghiêm trang, nhưng bàn án của Thẩm Từ bày trí vô cùng tao nhã.

 

Hắn cúi mắt, dáng ăn uống nhã nhặn, hờ hững đáp một tiếng: “Ừm.”

Loading...