07
Phụ chút ngượng ngùng, giọng cũng dịu mấy phần: “Con hủy bỏ hôn sự, … ngày mai còn một trận cứng đánh, cứ nghỉ ngơi .”
Khóe môi phụ đè xuống cũng đè nổi.
Người và Vân nương đưa tình bằng ánh mắt nhiều ngày, nhưng bởi ngại , nên cả hai vẫn chỉ dừng ở mức giao tiếp bằng mắt.
Vân nương trầm lặng, phụ là võ tướng chính trực, nên từng vượt quá lễ độ.
Ta cố nhịn bật : “Phụ cũng nên nghỉ sớm, đêm quá nửa, đừng quấy rầy Vân nương nữa, gì thì mai hãy .”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ánh mắt phụ thoáng né tránh, dám , nhanh chóng rời , còn chu đáo khép cửa phòng từ bên ngoài.
Sáng hôm , ngủ một mạch mộng mị.
Vì dặn trong phủ phiền, nên chẳng ai tới gọi rời giường.
Chỉ mụ bà mà nhà họ Lục phái đến chuẩn hôn sự tự tìm tới gây chuyện.
Vừa , cũng đang tính sổ với ả!
“Tân nương nên rời giường !”
“Đã là giờ nào ?!”
“Nếu trang điểm ngay, sẽ lỡ mất giờ lành!”
Ta mở mắt, khẽ nhếch môi lạnh.
Lục Văn Cảnh còn chẳng lo lỡ hôn lễ, hà tất bận tâm giờ lành?
Ta bước khỏi phòng, lập tức lệnh cho hộ vệ: “Người , vả miệng ả cho ! Đánh nát miệng, tiễn thẳng sang Lục phủ!”
Trong mộng, khi Thẩm Từ đưa về phủ Quốc Công, tin tức trúng nhiệt độc truyền ngoài, chính là do ả mụ bà chạy sang Lục gia bịa đặt, tung tin khắp nơi.
Hộ vệ chỉ do dự chốc lát, bọn họ vốn luôn lệnh .
Chỉ tiếc, trong mộng, đôi cánh của Lục Văn Cảnh bẻ gãy, bằng , tất nhiên sẽ rơi kết cục như thế.
Đủ thấy, tiền và quyền đều nắm chặt trong tay .
Tiếng kêu thảm thiết của mụ bà vang liên hồi, mãi cho đến khi ả kéo khỏi phủ Quốc Công, tai mới yên tĩnh.
Phụ đích tới dùng bữa sáng cùng , Vân nương cũng đến.
Vân nương dung mạo thanh tú, tay nghề nấu nướng tuyệt hảo, mặc một bộ váy lụa màu nhạt sạch sẽ, kỹ còn thấy búi tóc một cây trâm mới toanh.
Mỗi khi phụ Vân nương, nàng e lệ cúi đầu.
Vừa ngẩng mắt, phụ liền mím môi trộm.
Tựa như một đôi nam nữ mới chớm nở tình cảm.
Ta khẽ hắng giọng: “Khụ khụ… dùng bữa sáng thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tai-gia-larm/5.html.]
Vân nương xuống, thỉnh thoảng lén sắc mặt . Cuối cùng nhịn , nàng nhỏ giọng : “Cô nương, thật sự gả nữa ? Nhỡ bên Lục gia đưa đội đón dâu đến cướp thì ? Danh tiết nữ tử vốn quan trọng, lo…”
Ta hiểu Vân nương vì lòng .
Nàng những năm khi mất chồng, nhà chồng cũ chèn ép, hứng chịu đủ lời mắng nhiếc.
Ta khẽ mỉm , đổi cách xưng hô: “Vân di, Lục Văn Cảnh còn chẳng mặt ở phủ, hôn sự tất nhiên cũng cần cử hành. Thế gian nữ tử phần nhiều coi trọng danh tiết, nhưng danh tiết thực sự quan trọng ? Ta thì thấy, gặp thực lòng mới là quan trọng nhất. Nếu , thủ tiết cô quạnh trong hậu viện mới là bi ai nhất.”
Vân nương sững , nhanh chóng ửng hồng đôi má. Xem phụ cho nàng , đồng ý chuyện của hai .
Nàng giòn giã đáp một tiếng: “Vâng! Cô nương chỗ dựa, văn võ song , gì cũng đúng cả!”
08
Ta vốn tưởng rằng, khi đem mụ bà chuẩn hôn sự trả về Lục phủ, Lục gia sẽ cân nhắc chuyện thành .
Nào ngờ, đội ngũ đón dâu vẫn cứ gõ trống thổi kèn, rộn ràng kéo tới.
Phụ lệnh cho hộ vệ cầm kiếm chặn đại môn, còn đích đối diện.
Nếu để phụ mặt, e rằng sẽ ầm ĩ tới tai hoàng thượng.
Quản sự Lục phủ hối thúc: “Tân nương chớ để lỡ giờ lành! Sao còn điểm trang? Hôm nay là ngày đại hỷ mà!”
Tiếng ồn náo thu hút ít tới xem. Ta dứt khoát thẳng: “Lục Văn Cảnh hiện đang ở Kinh Châu, gả tới Lục phủ rốt cuộc là gả cho ai? Cùng ai bái đường thành ? Là con gà trống ?”
Trong mộng của , Lục phủ quả thực dùng một con gà trống lớn Lục Văn Cảnh.
Chuyện từng khiến trở thành trò khắp kinh thành.
Đường đường là ái nữ của Quốc Công phủ thì , một khi gả Lục gia, vẫn chịu cảnh chèn ép.
Sắc mặt quản sự thoáng cứng , vội nở nụ gượng: “Tân nương, công tử nhà việc khẩn, thực sự phân bất thuật, đây cũng là bất đắc dĩ.”
Hừ, Lục gia lúc nào cũng vô lý do.
Ta cất cao giọng hỏi: “Bất đắc dĩ? Ý là chuyện Lục Văn Cảnh khăng khăng đòi cứu quả phụ là đại tẩu ? Lẽ nào Lục gia các ngươi chỉ một Lục Văn Cảnh mọc chân? Người khác chẳng thể Kinh Châu một chuyến ?”
Chung quanh vang lên tiếng xì xào, bàn tán khe khẽ.
Tân lang chỉ một Lục Văn Cảnh, nên ai thế .
để rước đại tẩu, Lục gia từ xuống đều thể , chỉ cần là kẻ chút năng lực quản sự là .
Dù hôm nay bước lên kiệu hoa, cũng chẳng ai thể trách là vô lý.
Đội ngũ đón dâu của Lục gia lộ vẻ khó xử, quản sự liếc mắt hiệu cho mấy mụ bà, bọn họ lập tức bộ tiến lên lôi kéo .
Ý tứ , là cưỡng ép bước lên kiệu hoa cho bằng .
Ta phất tay, lập tức hộ vệ tiến , chặn mặt mấy mụ bà .
Ta ngại khiến chuyện ầm ĩ hơn, cố ý dẫn dắt đám xem: “Lục Văn Cảnh và quả phụ là đại tẩu … ắt hẳn tình cảm sâu đậm lắm nhỉ, nếu , bỏ mặc ngày thành , để rước đại tẩu về?”
Quả nhiên, đám đông lập tức hiểu ý tứ.