Ta Và Phu Quân Cùng Nhau Sống Lại - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-06-24 04:34:03
Lượt xem: 250
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đó, chúng ta dùng bao tải trùm lấy Triệu Minh say mèm rồi dùng gậy dài gậy ngắn "chào hỏi" một trận.
Triệu Minh lúc đầu còn la đau nhưng sau đó thì ngất lịm.
Ta vẫn chưa nguôi giận, bèn dùng sơn đỏ viết lên cửa nhà hắn, lừa đời lấy tiếng, ti tiện dơ bẩn!
"Ai đó?"
Bổ khoái tuần tra trong thành phát hiện chúng ta, Du Song Song phản ứng cực nhanh, kéo ta bỏ chạy. Ta vốn ít hoạt động nên chạy được hai con hẻm đã bắt đầu thở hổn hển.
Ta chỉ tay vào đống củi trong hẻm sâu, nói: "Ta chạy không nổi nữa rồi, trốn, trốn vào đó đi."
"Chắc chắn chứ?" Du Song Song hỏi ta.
"Không còn thời gian nữa." Ta kéo nàng ấy chui vào. Nàng ấy quá cao nên hai người chúng ta chen chúc vô cùng chật chội, nhưng tiếng bước chân truy đuổi càng lúc càng gần, trong lúc tình thế cấp bách, ta đành áp sát vào nàng ấy rồi vùi mặt vào n.g.ự.c nàng ấy.
Nàng ấy khẽ rên một tiếng rồi nghiến răng nói: "Đậu Yến, tỷ làm gì vậy?"
"Suỵt." Ta che miệng nàng ấy rồi khẽ nói: "Nhịn một chút, họ sẽ qua nhanh thôi."
Đợi những kẻ truy đuổi đi xa, ta vội buông nàng ấy ra để chui ra ngoài trước rồi quay lại kéo nàng ấy: "Ra đi, họ đi rồi."
"Khoan đã." Nàng ấy ngồi xổm tại chỗ, nói: "Chân ta tê rồi, thư giãn một chút."
"Ta xoa cho muội." Ta đẩy đống củi ra rồi ngồi xổm bên cạnh nàng. Tay vừa đặt lên chân nàng ấy thì bị nàng ấy nắm cổ tay nhấc lên.
Giọng nàng ấy trầm thấp vang lên: "Đậu Yến, ta không cần."
Ta ngỡ ngàng nhìn nàng ấy.
---------------------
"Hay là ta cõng muội nhé?" Ta hỏi nàng ấy.
Nàng ấy liếc ta một cái rồi nói: "Với cái thân hình bé nhỏ này của tỷ thì cõng nổi ta ư?"
Nàng ấy nói xong đã đứng dậy, phủi phủi áo bào rồi bước đi bình thường. Ta đi theo sau hỏi nàng ấy: “Muội giận rồi à?"
"Không." Nàng ấy liếc nhìn ta: "Ta trông có vẻ giận sao?"
Ta lắc đầu.
"Ta đang vui, muốn uống chút rượu, muội biết uống rượu không?" Tâm trạng ta cực kỳ tốt, kiếp này Mạnh Tĩnh Xu sẽ không gả cho Triệu Minh nữa nên nàng ấy nhất định sẽ có được hạnh phúc thuộc về mình.
Buổi tối, ta đi mua rượu rồi về khách điếm uống. Du Song Song uống rượu cũng nho nhã như khi nàng ấy ăn cơm vậy, còn ta thì trong lòng sảng khoái, nhất thời mất kiểm soát.
Khi tỉnh rượu, ta ngủ trong phòng Du Song Song, trong đầu chỉ còn vài hình ảnh vụn vặt.
Dường như ta đã ôm Du Song Song, còn mắng chửi nam nhân thậm tệ. Nàng ấy nói gì ta không nhớ rõ.
"Say rượu lỡ lời rồi." Ta gõ gõ đầu.
"Tỉnh rồi à?" Nàng ấy đẩy cửa bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-va-phu-quan-cung-nhau-song-lai/chuong-7.html.]
Ta ngượng ngùng nói: "Đêm qua say quá, có phải đã làm phiền muội rồi không?"
Nàng ấy đặt bữa sáng lên bàn rồi chăm chú nhìn ta: "Không có, tỷ say rượu rất ngoan."
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi về, ta vẫn muốn nhìn Mạnh Tĩnh Xu một lần, lại vừa khéo gặp nàng ấy ra ngoài. Khi nàng ấy đi ngang qua ta thì bỗng dừng lại nhìn ta: "Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
"Kiếp trước đã gặp rồi." Ta cười nhưng không kìm được nghẹn ngào. Thật tốt khi có thể nhìn thấy một Mạnh Tĩnh Xu tươi tắn như vậy.
Mạnh Tĩnh Xu sững sờ một chút, sau đó lấy tay che mặt cười nói: "Ngươi thật thú vị. Ta tên là Mạnh Tĩnh Xu, ngươi tên gì?"
Chúng ta vẫn như kiếp trước, vừa gặp đã như quen thân, trò chuyện rất lâu rồi trao đổi địa chỉ cho nhau. Sau khi tiễn nàng ấy đi thì Du Song Song nhìn ta đầy kỳ quái.
"Sao vậy?" Ta hỏi nàng ấy.
"Tỷ..." Nàng ấy ngẫm nghĩ rồi nói: "Thích nữ tử à?"
Ta gật đầu: "Thích chứ. Nữ tử dịu dàng lương thiện tốt đẹp biết bao, ai mà chẳng thích."
Biểu cảm của Du Song Song gần như méo mó.
Trên đường về, nàng ấy vẫn luôn im lặng, bỗng nhiên lên tiếng: "Tỷ ghét nam nhân đến vậy sao?"
"Hả?" Ta nghĩ đến những lời cuồng ngôn khi say rượu tối qua, sợ ảnh hưởng đến chuyện xuất giá của nàng ấy thì vội nói: "Đương nhiên có những người tốt đẹp nhưng chỉ là ta không thích mà thôi."
Du Song Song nhìn ta thật sâu một cái rồi không nói gì.
Buổi trưa hơi nóng mà đêm qua lại náo loạn nửa đêm nên ta vô thức thiếp đi. Đến khi mở mắt, ngựa đã dừng lại trong rừng nghỉ ngơi, ta đang tựa vào lòng Du Song Song.
"Sao muội không gọi ta dậy?" Ta vội ngồi thẳng dậy: "Có đè tay muội không? Xin lỗi nhé."
Du Song Song vung vung cánh tay: "Không sao, lát nữa là đỡ."
Ta cứ cảm thấy nàng ấy hơi không vui nhưng không đoán được vì chuyện gì.
Sau khi về, nàng ấy nói với Du Lộc rằng có việc nên muốn rời đi một thời gian.
Ta cũng bận rộn theo dõi người.
Kiếp trước, cuối cùng ta đã điều tra ra được cái c.h.ế.t của phụ thân là do trợ thủ Mã sư gia của ông gây ra. Kiếp này, ta muốn làm rõ tại sao ông ta lại muốn hại phụ thân ta.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Ông ta đến đây làm gì?" Ta dừng ở đầu hẻm nhìn Mã sư gia bước vào một căn tiểu viện. Ta đứng ở ngoài đợi đủ hai canh giờ thì ông ta mới lảo đảo bước ra khỏi viện, rõ ràng đã say rồi.
Lại qua một khắc, trong viện lại có một người bước ra, ta lập tức sững sờ tại chỗ. Người đi ra là phụ tá họ Lưu của Vương Nghiêu mà ta đã từng gặp ở Tri phủ nha môn.
Về đến nhà, ta đang định kể chuyện Mã sư gia cho phụ thân thì ông lại mở lời trước, giận dữ nói: "Mấy ngày nay, những tảng đá được vận chuyển đến đều không phải đá móng ngựa, gõ một cái đã vỡ vụn."
"Loại đá này dùng làm đê đập thì không chịu nổi hai năm phơi nắng gió, rất nhanh sẽ mục rữa thành tro."
Lòng ta khẽ thắt lại rồi hỏi phụ thân: "Người định làm thế nào?"
"Triều đình không phái giám công đến nhưng chuyện này ta không thể không quản." Phụ thân định viết thư lên Kinh thành: "Hèn gì con nói đê đập xây xong chưa đầy hai năm đã vỡ."