Ta Và Phu Quân Cùng Nhau Sống Lại - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-06-24 04:38:56
Lượt xem: 234
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tháng Tám, Tấn Vương được thả ra từ Tông Nhân Phủ, hắn ta thu liễm rất nhiều, hành sự khiêm tốn, tiến thoái có chừng mực.
Và sau đó, ta lại gặp Hàn Chu.
Hắn đắc ý đến trước mặt ta: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Đậu Yến, chưa đến cuối cùng thì chưa biết ai thắng đâu."
"Ngươi bây giờ quỳ xuống cầu xin ta thì ta nể tình xưa, vẫn có thể nạp ngươi làm thiếp, bảo toàn mạng sống cho phụ tử ngươi."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Phải đó, chưa đến cuối cùng thì ai biết ai sẽ thắng?" Ta phất tay áo, không thèm để ý đến hắn nữa.
Tháng Mười, phụ thân bị người ta hạch tội, đến tháng Mười Một thì bị giáng chức làm Huyện lệnh huyện Giao Hà, Lĩnh Nam.
Nhưng nhờ có các lão thần như Trần Các lão đứng ra bảo lãnh nên phụ thân chỉ bị giáng xuống phẩm cấp Lục phẩm và vẫn giữ chức Ngự sử đài.
Không có tin tức gì từ Ninh Vương, còn Tấn Vương thì bắt đầu mất kiên nhẫn.
Lần này khác hẳn ba năm trước, trong lòng ta mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.
Đầu tháng Chạp, khắp kinh thành rộ lên tin tức Tri Ân đại sư của chùa Pháp Hoa nói rằng ông ta sẽ mở đàn thuyết pháp vào ngày mồng tám tháng Chạp.
Dự cảm bất an trong lòng ta càng thêm mãnh liệt nên ta đã đi tìm phụ thân rồi kể rõ mối lo ngại của mình.
Đến ngày Hưu Mộc, quan lại và gia quyến trong kinh thành dưới sự tuyên truyền và cổ động rầm rộ, đều kéo nhau đến chùa Pháp Hoa.
Không chỉ vậy, ở vùng ngoại thành còn tổ chức tạp kỹ và trò diễn xiếc mà những người không đến chùa thì cũng ra ngoài xem biểu diễn.
Triều đình nghỉ lễ nên ta và phụ thân ở nhà đóng kín cửa, không dám tùy tiện ra khỏi thành.
Đến giờ Thân buổi chiều thì bắt đầu có tuyết rơi, hoa tuyết đầy trời chỉ trong một canh giờ đã phủ trắng cả kinh thành.
Không biết từ đâu vang lên tiếng trống trận, ta và phụ thân bước ra sân rồi lặng lẽ lắng nghe.
Giờ Thân hai khắc, cổng thành đóng lại.
Vu công công vội vàng chạy đến nhà ta, thở hổn hển nói: “Tấn vương đã khởi sự rồi.”
“Hắn ta bắt hết quan lại và gia quyến đang cầu phúc ở chùa Pháp Hoa sao? Cả dân chúng đi xem tạp kỹ cũng bị khống chế à?” ta hỏi.
Vu công công gật đầu: “May mà hai người không đi. Tấn vương bắt giữ đám người ấy để uy h.i.ế.p nên lần này khí thế hắn ta rất mạnh.”
Tấn vương muốn ép vua thoái vị để soán ngôi.
--------------------
Hầu như toàn bộ gia quyến của các quan lại và công thần đều đã bị khống chế.
Có những người đó làm con tin thì cả kinh thành chẳng khác gì đã rơi vào tay Tấn vương.
Giờ Dậu, trời dần tối, tuyết đọng đã dày gần nửa thước.
Ta đứng ở đầu ngõ, khép c.h.ặ.t t.a.y lắng nghe tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vọng về từ hướng hoàng cung.
Nửa đêm, Hàn Chu đến tìm ta.
Ta và phụ thân không hề hoảng loạn vì ta biết Hàn Chu sẽ không g.i.ế.c ta, ít nhất là không phải bây giờ.
Hắn muốn ta tận mắt chứng kiến hắn một bước lên mây, chứng kiến hắn từng bước trèo lên đỉnh.
“Trà mới chưa kịp đến, Hàn đại nhân tạm dùng vậy nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-va-phu-quan-cung-nhau-song-lai/chuong-16.html.]
Ta pha trà cho hắn, còn tự tay làm một đĩa bánh quế hoa.
Hắn nhón lấy một miếng bánh rồi nhấp một ngụm trà, gương mặt thoáng vẻ hoài niệm: “Vẫn là ngươi làm ngon nhất.”
Phụ thân dưới gầm bàn siết chặt nắm tay, cố nhẫn nhịn cơn giận.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Ta rót thêm trà cho hắn: “Tấn vương đã vào cung rồi?”
Hàn Chu gật đầu: “Nửa canh giờ nữa sẽ có tin vui truyền đến.”
Hắn nắm tay ta trên mặt bàn rồi chân thành nói: “Đậu Yến, theo ta về nhà đi. Ta đã hưu Vương Thiến Thư rồi, nàng vẫn là Hàn phu nhân.”
Ta nắm lại tay hắn, vỗ nhẹ: “Đừng vội, Hàn đại nhân.”
Đêm đó trôi qua thật nhanh nhưng lại như dài vô tận.
Khi trời vừa sáng, một toán binh lính bao vây nhà ta. Hàn Chu mắt sáng rỡ, lập tức bật dậy.
“Theo ta về làm Hàn phu nhân đi, đó là con đường sống duy nhất của ngươi bây giờ.”
Ta mỉm cười: “Đa tạ Hàn đại nhân đã để lại con đường sống nhưng tiếc là ta không rộng lượng đến mức để lại đường sống cho ngươi đâu.”
Sắc mặt hắn biến đổi.
Ngay lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, Ninh Vương mang theo một thân lạnh lẽo với sát khí bức người sải bước đi vào.
Hàn Chu nhìn thấy hắn thì ngã ngồi xuống ghế: "Ngươi không c.h.ế.t sao? Sao có thể chứ, kiếp trước rõ ràng... Rõ ràng là Tấn Vương..."
"Ta không c.h.ế.t một lần thì làm sao có thể khiến hắn ta triệt để bỏ cuộc?" Ninh Vương phất tay rồi sai người đưa Hàn Chu đi.
Hàn Chu ai oán kêu gọi tên ta: "Đậu Yến, nể tình phu thê một kiếp.”
"Tuy ta có lỗi với ngươi nhưng cũng đã cho ngươi một gia đình đúng không?”
"Đậu Yến, cầu xin ngươi, cứu ta.”
"Đậu Yến, ta hối hận rồi, ngươi hãy cho ta thêm một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, tuyệt đối không phụ ngươi."
Phụ thân nhanh chóng bước hai bước, đẩy Hàn Chu một cái rồi đóng cửa chính sảnh lại.
Ta không nhìn Hàn Chu bởi vì Ninh Vương đã che khuất tầm mắt ta, mặt hắn đầy phong sương, gò má gầy gò nhưng đôi mắt phượng lại càng thêm trong sáng và sắc bén.
Hắn nói: "Hắn nói các ngươi là phu thê, phu thê gì?"
Ta mừng đến phát khóc, nghẹn ngào nói: "Không quan trọng. Trước tiên nói chuyện của ngài đi."
Ta không biết hắn sẽ trở về, ta và phụ thân chỉ gặp Trần Các lão một lần nên đã nói hết hành động có thể xảy ra của Tấn Vương mà ta dự đoán được cho Trần Các lão, để ông ấy và phụ thân đi gặp Thánh thượng.
Thánh thượng tin rồi sắp xếp trước, chỉ chờ đến ngày Hưu Mộc là Tấn Vương mắc câu.
Nhưng ta vạn vạn lần không ngờ rằng Ninh Vương vẫn còn sống.
Đây là sự bất ngờ, càng là niềm vui.
"Nàng khóc rồi sao?" Vẻ mặt như băng sương của Ninh Vương lập tức nở nụ cười, hắn kéo ta vào lòng rồi ôm chặt: "Đậu Yến, nàng khóc vì ta sao?"
"Đậu Yến, ta muốn sống sót trở về, muốn hỏi nàng có bận tâm ta không."
Ta khóc không thành tiếng rồi đáp lại: "Có bận tâm."