Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Và Phu Quân Cùng Nhau Sống Lại - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-06-24 04:38:14
Lượt xem: 245

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vương gia." Ta ngồi xuống cạnh hắn rồi khẽ nói: "Ta nghĩ ra một chuyện. Thánh thượng thất lạc một muội muội, ngài có biết không?"

 

Ninh Vương gật đầu.

 

"Ta biết ở đâu nên ngài mau sai người đi tìm đi."

 

Ninh Vương kinh ngạc nhìn ta.

 

Nửa tháng sau, Ninh Vương tìm thấy Gia An Công chúa, Thánh thượng mừng đến phát khóc nên càng thêm trọng dụng Ninh Vương.

 

Sau chuyện này, phụ thân được phá cách thăng làm Tế Đông Tri phủ, vẫn phụ trách việc tu sửa đê điều Thanh Lan Giang.

 

Ninh Vương nói ra vị trí một trăm vạn lượng bạc trong kho cho phụ thân, nói xong lại nhìn ta một cái: "Kỳ thực Đậu Yến cũng biết, ngược lại không cần ta nói."

 

Bạc trong kho ở đáy sông, đó là nơi ẩn giấu tốt nhất.

 

Phụ thân nhìn Ninh Vương rồi lại nhìn ta mà không nói gì.

 

Tối đó phụ thân hỏi ta: "Ta thấy Ninh Vương đối với con... Con nghĩ thế nào?"

 

Ta đang thêu thùa, động tác trên tay khựng lại: "Phụ thân nay đã thăng quan tiến chức, con càng phải ở bên người để làm cánh tay đắc lực của người."

 

"Trên đời này, ngoài người ra thì điều tốt đẹp của những người khác đều không liên quan đến con."

 

Phụ thân thở dài một hơi rồi không nhắc lại nữa.

 

------------------

 

Ta và phụ thân trở về huyện Lam Hồ rồi lại dọn đến phủ nha.

 

Phụ thân tìm thấy bạc trắng, Thánh thượng khen thưởng ông. Trong chiếu thư, Thánh thượng nói đợi phụ thân sửa xong đê sông thì sẽ điều nhiệm về Kinh thành.

 

Ninh Vương viết thư cho ta, ta cũng hồi âm nhưng đều là thư từ qua lại xã giao nên không nhắc đến tình cảm nam nữ.

 

Nhưng năm sau, Ninh Vương lại đến Tế Đông phủ.

 

Hắn nói hắn muốn làm giám công nên mỗi ngày đều mặc váy mà quanh quẩn trước mặt ta.

 

"Gia." Trần Gia rũ mi mắt: "Vải người muốn đã đưa tới, người chắc chắn muốn may váy màu vàng nhạt sao?"

 

Trần Gia chính là Du Lộc, thật sự không dám nhìn dáng vẻ Ninh Vương mặc nữ trang, bèn rũ mi mắt.

 

"Ngươi mà còn cười nhăn răng một lần nữa, Bổn Vương sẽ đập nát răng ngươi." Ninh Vương nghiến răng nói.

 

Trần Gia bịt miệng rồi cầu cứu nhìn ta.

 

Ninh Vương lại quay đầu nhìn ta: "Màu vàng nhạt đẹp không?"

 

Ta bật cười lớn.

 

Hắn đã không còn đỏ mặt nữa mà thản nhiên nhìn ta: "Tỷ tỷ nói ta đẹp thì ta mặc."

 

"Vương gia.” Ta dở khóc dở cười: "Ngài như vậy không sợ truyền về Kinh thành thì sẽ bị người khác chê cười sao? Sau này nếu ngài vinh đăng đại bảo mà để người ta biết thì làm sao?"

 

Hắn thờ ơ nói: "Ta biết điều gì quan trọng với ta và điều gì không quan trọng với ta."

 

Ta ngẩn ra.

 

"Nàng là người quan trọng nhất với ta." Hắn dùng mảnh vải màu vàng nhạt che nửa mặt rồi để lộ ra đôi mắt phượng mà cười tủm tỉm: "Ta không bận tâm ý kiến của người khác."

 

Tim ta không thể kiềm chế mà đập mấy cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-va-phu-quan-cung-nhau-song-lai/chuong-15.html.]

 

Hàn Chu viết thư hỏi ta chuyện Tấn Vương, xem ý hắn thì sẽ âm thầm đi phò tá Tấn Vương, hắn còn uy h.i.ế.p ta không được nói cho Ninh Vương.

 

Ta không hồi âm hắn mà tiện thể nói chuyện này cho Ninh Vương.

 

Sau đó Hàn Chu mất liên lạc.

 

Cuối năm, đê Thanh Lan Giang hoàn thành. Năm thứ hai, đầu xuân Thiên Hòa năm thứ chín thì phụ thân hồi kinh báo cáo rồi được giữ lại nhậm chức Thị lang ở Lại Bộ.

 

Chúng ta mua một gian trạch viện rồi định cư ở Kinh thành.

 

Ngày kỳ thi mùa xuân yết bảng, ta đặc biệt đi xem Hoàng bảng, khi nhìn thấy không có tên Hàn Chu thì tâm trạng ta cực kỳ tốt nên tự thưởng uống một vò rượu.

 

Ninh Vương nhận Hoàng mệnh, muốn dẫn binh đi phương Bắc, mà trước khi đi hắn đã đến gặp ta. Hắn mặc khôi giáp màu bạc, uy phong lẫm liệt.

 

Ta khen hắn anh vũ, hắn đứng trong phòng cười, mày mắt như họa.

 

"Nàng tặng ta một cặp đai bảo vệ đầu gối đi." Hắn nhìn chằm chằm vào cặp đai bảo vệ đầu gối mới làm trên bàn của ta: "Cưỡi ngựa rất lạnh."

 

Ta dở khóc dở cười nhưng vẫn đưa đai bảo vệ đầu gối cho hắn.

 

Kỳ thực vốn dĩ cũng là làm cho hắn.

 

"Vương gia chú ý an toàn, sớm đi sớm về." Ta nói.

 

"Biết rồi." Hắn đi mấy bước thì lại quay đầu nhìn ta: "Đậu Yến, Thái hậu đã đưa miếng ngọc bội cho ta, bảo ta sau này đưa cho nữ tử mà ta thích."

 

Hắn nói xong thì rời đi.

 

Ngọc bội? Ta chợt nhớ lại năm kia trên đường áp giải Vương Nghiêu về Kinh, khi gặp nguy hiểm trong rừng thì hắn đã đưa cho ta một miếng ngọc bội.

 

Sau đó, ta quên trả lại nên vẫn luôn cất trong hộp gỗ.

 

Ta lật ra xem kỹ một lần rồi lại không kìm được bật cười.

 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tháng năm, hắn gửi thư cho ta, còn tiện thể gửi đặc sản phương Bắc rồi nói hắn sẽ trở về trước Tết Trung thu.

 

Phụ thân rất bận, ông cũng thường bàn bạc với ta chuyện nhậm chức bởi vì có kinh nghiệm hai đời nên sự hiểu biết của ta về quan lại triều đình sâu sắc hơn phụ thân.

 

Năm đó, phụ thân thăng đến tam phẩm, là quan cao đại thần danh xứng với thực.

 

Ngày Tết Đoan Ngọ, ta theo mọi người đi xem đua thuyền rồng, khi tiếng trống và cồng vang trời thì ta nhìn thấy Vu công công trong đám đông.

 

"Đậu tiểu thư." Vu công công lau mồ hôi trên trán: "Xảy ra chuyện rồi."

 

Ông ấy nói khi Ninh Vương tuần tra ngoài quan ải thì đã gặp phải người Bắc Mang, hai bên giao chiến rồi Ninh Vương cả người lẫn ngựa rơi xuống vách núi.

 

Toàn thân ta lạnh ngắt: "Đã đi tìm chưa?"

 

"Rất nhiều người đang tìm." Vu công công khẽ nói: "Khoảng thời gian này, tiểu thư hoạt động ở Kinh thành cẩn thận một chút."

 

Ta hiểu ý Vu công công, Ninh Vương và Tấn Vương là huynh đệ mà chỉ cần Ninh Vương c.h.ế.t thì Thánh thượng nhất định sẽ thả Tấn Vương ra để kiềm chế Tề Vương.

 

Nếu Tấn Vương lại lần nữa đắc thế thì ta và phụ thân sẽ gặp nguy hiểm.

 

Đêm đó ta gặp một cơn ác mộng, mơ thấy Ninh Vương toàn thân đẫm máu, tuyệt vọng nhìn ta.

 

Hắn nói: "Ta từ nhỏ đã bị mẫu phi ghét bỏ, ngoại tổ và cữu cữu cũng không thích ta, bây giờ tỷ tỷ cũng không thích ta nên nhân thế này đối với ta mà nói, đã không còn gì để lưu luyến nữa."

 

Ta giật mình tỉnh giấc khỏi mộng, mồ hôi đầm đìa.

 

Trong triều đình hỗn loạn, sóng ngầm cuộn trào nên phụ thân cũng càng bận rộn hơn.

Loading...