Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Và Phu Quân Cùng Nhau Sống Lại - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-06-24 04:37:32
Lượt xem: 249

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày phụ thân được thả ra, ta đến ngoài Đô Sát Viện đón ông.

 

Ông không những không gầy đi mà ngược lại còn béo lên một chút, ông nhìn thấy ta thì cười nói:  "Ta không sao, cũng không ai làm khó ta, ngược lại còn ngủ rất nhiều giấc ngon."

 

Ta bật cười rồi thở phào nhẹ nhõm.

 

Vì Thánh thượng muốn triệu kiến phụ thân nên chúng ta tạm thời ở lại Kinh thành, vẫn sống trong tiểu viện mà Ninh Vương sắp xếp.

 

Phụ thân cũng bắt đầu bận rộn: "Khó khăn lắm mới đến Kinh thành nên phụ thân ra ngoài giao thiệp một chút."

 

Ta rất bất ngờ và mừng rỡ vì kiếp trước phụ thân không thèm để ý đến những chuyện giao thiệp quan trường này.

 

"Con nói đúng, quan không phân thanh đục, chỉ cần có thể làm việc tốt cho bách tính thì quá trình không cần câu nệ, chỉ cần kết quả tốt là được."

 

"Con gái của phụ thân đã dạy phụ thân đạo làm quan."

 

Ta dở khóc dở cười thu xếp quần áo cho ông rồi tiễn ông ra ngoài, khi quay người trở vào thì nhìn thấy Hàn Chu ở đường đối diện.

 

Sau khi Vương Nghiêu xảy ra chuyện, hắn không hề hòa ly với Vương Thiến Thư, nhưng sau một loạt thao tác, hắn ta lại bất ngờ móc nối được với Trần Các lão để chuyển sang phe của Tề Vương.

 

Hàn Chu hỏi ta: "Nàng biết một trăm vạn lượng bạc trong kho đó ở đâu đúng không?"

 

"Sao ta có thể biết được, không thì ngươi đi hỏi Ninh Vương rồi bảo ngài ấy nhường công lao này cho ngươi đi, nói không chừng Thánh thượng vui mừng sẽ miễn cho ngươi kỳ thi xuân và thi đình đó, có khi còn trực tiếp phong ngươi làm Trạng Nguyên."

 

Một trăm vạn lượng bạc trong kho, Tấn Vương và Vương Nghiêu đều không khai mà Ninh Vương cũng không nói.

 

Bọn họ không nói nên ta đương nhiên sẽ không xen vào.

 

"Đậu Yến." Hàn Chu đột nhiên nắm lấy tay ta: "Không nhắc tới ngân khố cũng được nhưng nàng nói cho ta biết, nàng tìm thấy Gia An công chúa ở đâu?"

 

Thánh thượng có một muội muội ruột nhưng năm bảy tuổi trốn ra khỏi cung chơi mà sau đó không bao giờ trở về nữa.

 

Cho đến năm Thiên Hòa thứ mười lăm, khi Hàn Chu nhậm chức Khánh An Tri phủ, ta đã tìm thấy Gia An Công chúa và thông qua Tấn Vương để đưa nàng về Kinh thành.

 

Tấn Vương cuối cùng có thể đoạt được ngôi vị Thái tử thành công, có liên quan rất lớn đến việc tìm thấy Gia An công chúa.

 

Hàn Chu cũng vì chuyện này mà được Tấn Vương cực kỳ trọng dụng.

 

Đương nhiên kiếp trước, trong mắt Hàn Chu thì những điều này đều không liên quan gì đến ta mà tất cả đều là do năng lực xuất sắc của hắn.

 

Ta hất tay hắn ra: "Ngươi không nói ta cũng quên mất rồi, còn về việc tìm thấy như thế nào, ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết ư?"

 

"Đậu Yến!" Hàn Chu nổi giận đùng đùng.

 

Đúng lúc này, Ninh Vương xuất hiện ở đầu hẻm, hắn mặc một bộ cẩm bào màu đỏ thắm càng tôn lên vẻ thanh tú tuấn lãng trên gương mặt, tựa như tiên nhân giáng trần, siêu phàm thoát tục.

 

"Làm gì đó?" Ninh Vương lạnh mặt đứng trước mặt chúng ta, Hàn Chu chột dạ nên vội vàng hành lễ rồi vội vã rời đi.

 

Ta cũng hành lễ.

 

"Đậu Yến." Hắn gọi ta.

 

Ta quay người cười nói: "Vương gia có gì dặn dò?"

 

Hắn theo ta vào nhà, ta pha trà và bưng điểm tâm cùng hoa quả đến.  Hai người chúng ta ngồi đối diện, đều không ai mở lời.

 

Ta không thể tùy tiện trò chuyện với hắn nữa, dù sao hắn cũng không phải Du Song Song.

 

"Đậu Yến." Hắn nhìn ta đầy tủi thân: "Nàng... Có ghét ta không?"

 

"Không ghét." Ta bật cười: "Vương gia hiểu lầm rồi, ta chỉ là không muốn thành thân, chứ không phải chán ghét nam nhân."

 

Mắt hắn sáng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-va-phu-quan-cung-nhau-song-lai/chuong-14.html.]

 

"Người tốt kẻ xấu không thể phân biệt theo giới tính mà do ta đã suy nghĩ nông cạn rồi." Ta cười rót thêm trà cho hắn.

 

Hắn lại tỏ ra tủi thân: "Vậy sao nàng lại không để ý đến ta?"

 

Ta dở khóc dở cười.

 

"Ta đâu có không để ý đến vương gia, vương gia muốn nói gì với ta?"

 

Hiện giờ, Tấn Vương đã thất thế nên hoàng vị kiếp này rất có thể là của Ninh Vương, một chỗ dựa như vậy cho dù ta không dựa vào cũng không thể đắc tội.

 

Huống hồ, ta cũng muốn dựa vào.

 

"Vậy khi nàng ở cùng ta có thấy mất tự nhiên không?" Hắn hỏi ta.

 

Ta vẫn lắc đầu, hắn hiểu lầm ta quá sâu rồi.

 

"Ta thật sự không chán ghét nam nhân." Ta giải thích: "Vương gia hiểu lầm rồi."

 

Hắn thở dài một hơi: "Vậy nàng có thích nam nhân không?"

 

Ta bị nước trà sặc lên mà ho sặc sụa.

 

Hắn đứng dậy đi đến sau lưng ta khẽ vỗ rồi bất đắc dĩ nói: "Cho dù không thích thì cũng đừng kích động đến mức này."

 

"Không phải, ta không có."

 

"Thôi vậy." Ninh Vương lại thở dài: "Ta còn có việc phải đi trước đây, nàng có chuyện gì cứ nói với Vu đại nhân."

 

Ta nhìn bóng lưng hắn đuổi theo ra ngoài, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không cần thiết

 

Chiều muộn, Kinh thành đón một trận tuyết lớn. Phụ thân sai người về báo tối không về dùng cơm nên ta rảnh rỗi vào bếp tìm nồi đồng, rửa ít rau rồi một mình ngồi trong sảnh ăn lẩu.

 

Sau đó lại thấy ăn một mình thật vô vị, bèn che ô ra ngoài mua một vò rượu.

 

Lúc trở về thì thấy một thiếu nữ đứng ở cửa, khi ta nhìn rõ đối phương thì đứng sững tại chỗ.

 

"Đậu Yến." Hắn ho khan một tiếng, quay mặt đi, vành tai ửng đỏ: "Có cơm tối ăn không? Ta đói rồi."

 

Ta không nhịn được mà bật cười lớn.

 

"Du Song Song? Bộ váy này của muội thật không tồi." Ta thật lòng khen ngợi.

 

Hắn trợn mắt nhìn ta một cái.

 

Ta uống qua ba chén rượu thì cười càng phóng khoáng hơn rồi cứ nhìn chằm chằm hắn: "Sao ngài lại mặc nữ trang nữa rồi?"

 

"Ta mặc như vậy thì nàng sẽ tự nhiên hơn chứ?" Hắn kéo cổ áo: "Nàng về sau cứ coi ta là Du Song Song, đừng nghĩ ta là Ninh Vương."

 

Ta nâng chén rượu rồi ngây người nhìn hắn.

 

"Vương gia." Ta nói: “Ngài không cần như vậy đâu, chúng ta là bạn bè mà ta cũng nguyện ý làm bạn với ngài nên cũng không giận ngài nữ giả nam trang lừa gạt ta."

 

Kỳ thực, nhớ đến đêm đó ta mặc áo lót rồi ngồi quạt cho hắn thì ta vẫn còn giận.

 

Nhưng nếu hắn là dân thường thì ta kiểu gì cũng phải mắng cho một trận, có điều hắn là Ninh Vương nên ta nhịn một chút cho qua chuyện vậy.

 

Không thể đắc tội.

 

"Nhưng ta không muốn làm bạn với nàng." Hắn nói khẽ.

 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta khó hiểu nhìn hắn.

 

Hắn im lặng uống một chén rượu rồi lại không nói gì nữa.

Loading...