Du Song Song không phải là con gái của Du bá bá.
Ta không biết nàng ấy là ai.
Nhưng nam nhân trước mắt này dường như là huynh trưởng của nàng ấy, huynh muội tương tàn, hơn nữa lại còn là sau khi nhận được sự đồng tình của mẫu thân và cữu cữu bọn họ.
Cho nên, Du Song Song đã từ bỏ chống cự.
Bị người thân nhất ra tay tàn độc có cảm giác gì?
Ta không biết cứu nàng ấy bằng cách nào nhưng ta không thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết.
"Khoan đã!" Ta ngồi trên cây rồi nói với huynh trưởng của Du Song Song: "Chẳng phải ngươi không muốn nàng ấy nhúng tay vào chuyện của ngươi sao, vậy nàng ấy không nhúng tay vào là được rồi còn gì."
Ta không biết sau khi hô lên sẽ có kết quả gì nhưng ta không quản được nhiều như vậy nữa.
"Nàng ấy ẩn danh giấu mặt rồi hứa sẽ cả đời không xuất hiện trước mặt các ngươi có được không?"
"Huynh muội ruột thịt, cốt nhục tương tàn, ngươi không cảm thấy tàn nhẫn sao? Chỉ cần nàng ấy rời đi thì mục đích của ngươi cũng có thể đạt được, đúng không?"
Ta lớn tiếng nói, khiến những người dưới gốc cây cùng ngẩng đầu nhìn ta và trong ánh trăng, ánh mắt Du Song Song nhìn về phía ta đong đầy nước mắt.
Nàng ấy hẳn rất đau lòng.
"Ngươi hãy đảm bảo với huynh trưởng của ngươi đi!" Ta hét to với nàng ấy: "Thà sống khổ còn hơn chết!"
Cho dù là ai thì cũng không thể khiến chúng ta từ bỏ sinh mạng.
Chỉ có sống thì mọi thứ mới có hy vọng.
"Giết nàng ta." Nam nhân đối diện Du Song Song nói.
Lập tức có người áo đen xông về phía ta, Du Song Song đột nhiên bùng nổ, tốc độ cực nhanh đoạt lấy kiếm của huynh trưởng nàng ấy rồi thay đổi vị trí của hai người ngay tức khắc.
Võ công của nàng ấy rất cao, chỉ cần bản thân nàng ấy không bỏ cuộc thì không ai có thể làm nàng ấy bị thương.
"Dừng tay!" Du Song Song dùng kiếm kề vào cổ huynh trưởng nàng ấy: "Thả nàng ấy qua đây, nếu không ta sẽ lập tức g.i.ế.c hắn ta."
Nửa canh giờ sau, ta đỡ Du Song Song bị trọng thương, trốn vào một sơn động.
Nàng ấy chịu hai vết thương nên cơ thể rất suy yếu.
"Trước hết phải xử lý vết thương đã." Tay ta run rẩy cởi cổ áo nàng ấy nhưng nàng ấy vội vàng nắm lấy tay ta: "Đậu Yến, ta có chuyện muốn nói với tỷ."
"Đừng vội. Chỉ cần muội sống thì còn nhiều cơ hội mà." Ta cởi cổ áo nàng ấy ra rồi giúp nàng ấy lau sạch vết m.á.u trên ngực.
"Ta là nam nhân." Hắn khẽ nói.
"Ta không mù." Ta sờ soạng ở thắt lưng hắn, hắn ho khan một tiếng rồi tự mình lấy thuốc trị thương ra đưa cho ta.
Qua một khắc, hắn khàn khàn hỏi ta: "Nàng sớm đã biết rồi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-va-phu-quan-cung-nhau-song-lai/chuong-13.html.]
"Ta ngốc, vừa mới biết thôi." Ta căng mặt, không nhìn hắn: "Cách hóa trang của ngài rất tốt."
Hắn là Ninh Vương, người muốn g.i.ế.c hắn tối nay là Tấn Vương.
Tấn Vương vì che giấu hành vi tham ô thu lợi bất chính mà không tiếc xuống tay giết đệ đệ mình.
Cho nên kiếp trước Ninh Vương là bị Tấn Vương giết.
"Đậu Yến." Hắn buồn bã nói: "Ta là nam nhân, nàng có chán ghét ta không?"
Ta hỏi hắn: "Vương gia vừa rồi từ bỏ chống cự là vì nghe hắn ta nói mẫu thân cũng muốn g.i.ế.c mình sao?”
Hắn rủ mắt, đau buồn "Ừm” một tiếng.
Ta thở dài, trên thế gian này có lẽ không ai có thể chịu đựng nổi sát ý đến từ chính mẫu thân của mình.
Mọi chuyện đã thông suốt rồi, kiếp trước Ninh Vương bị ám sát khi ra ngoài, có lẽ cũng vì lý do này.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
“Bà ta không yêu ngài nhưng ngài phải yêu lấy chính mình.” Ta ngồi xuống đối diện với hắn: “Từ khoảnh khắc ngài cất tiếng khóc chào đời, ngài đã là một con người độc lập. Mạng sống này không thuộc về bất kỳ ai, kể cả mẫu thân ngài.”
Ánh mắt hắn nhìn ta đầy tuyệt vọng.
“Tấn Vương tham ô vơ vét, hãm hại phụ thân ta rồi còn để lại mối họa ngầm cho bá tánh Lan Hồ. Mai này nếu đê vỡ thì hậu quả sẽ khôn lường.”
“Vương gia, ngài phải sống, bọn họ cần ngài.”
Hắn nhắm mắt lại rồi lặng lẽ tựa vào tảng đá, mà ta cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn cần thời gian để nguôi ngoai tâm trạng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, trong bóng tối hắn đột nhiên lên tiếng: “Vương Nghiêu chưa chết.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
----------------
Ngay từ đầu, Ninh Vương đã đoán trước được mọi chuyện nên không để Vương Nghiêu đi cùng chúng ta.
Tấn Vương phóng hỏa ngoài việc thiêu rụi trạm dịch thì không gây thương vong cho ai nữa.
Tất cả đều nằm trong dự liệu, ngoại trừ một điều bất ngờ duy nhất là câu nói mà Tấn Vương thốt ra khi xuất hiện.
Mười ngày sau, chúng ta đến Kinh thành.
Ninh Vương sắp xếp cho ta ở một tiểu viện, chuyện triều đình, Vu công công mỗi ngày đều sẽ nói cho ta biết.
Một tháng sau, vụ án ngân khố bị trộm đã kết thúc.
Vương Nghiêu đã khai ra Trương Các lão mà bè phái của Trương Các lão, lại lôi ra cữu cữu của Tấn Vương là Thái Quốc công, từ Thái Quốc công phủ lại liên lụy đến Tấn Vương.
Triều đình chú trọng sự kiềm chế lẫn nhau nên Thánh thượng không cách chức Thái Quốc công xuống tận cùng mà giáng Quốc công thành Bá công, Tấn Vương bị giam vào Tông Nhân Phủ để làm bạn với Thái tử.