Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Và Phu Quân Cùng Nhau Sống Lại - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-06-24 04:35:47
Lượt xem: 248

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba ngày sau, Mã sư gia đến tìm ta: "Tiểu thư, người vẫn nên đi cầu kiến Ninh Vương đi, lão gia nhà chúng ta vô tội, không thể cứ bị giam trong lao nữa."

 

Ông ta đưa cho ta một cái hộp thức ăn: "Nghe nói Ninh Vương thích ăn đồ ngọt, đây là bánh ngọt tại hạ mua từ Hạnh Hoa Lâu, người cứ mang đi và nói là tự mình làm."

 

"Món quà này không nặng không nhẹ nên người tặng là thích hợp nhất rồi."

 

Ta nhìn cái hộp thức ăn một cái rồi nói với Mã sư gia: "Ta sợ, hay ngươi đi cùng ta đi."

 

Mặt Mã sư gia đờ ra.

 

-----------------

 

Mã sư gia đồng ý đi cùng ta nhưng khi ra khỏi cửa nha môn lại có việc gấp, đành phải đi giải quyết.

 

Ta xách hộp thức ăn rồi đi đến phủ nha.

 

Ta đưa hộp thức ăn cho thị vệ của Ninh Vương rồi nhờ hắn ta giúp ta chuyển giao: "Thần nữ Đậu Yến cầu kiến Vương gia."

 

Thị vệ nhận hộp thức ăn rồi vào phòng.

 

Ta chắp tay đứng trong sân nhưng qua một khắc, trong phòng bỗng truyền ra tiếng ồn ào rồi ngay sau đó, hậu nha lập tức trở nên hỗn loạn.

 

Vương Nghiêu vội vàng đến rồi dẫn người trói ta lại.

 

"Nữ nhân này đúng là to gan tày trời, dám hạ độc Vương gia." Ông ta quát mắng.

 

Ta nói với ông ta rằng hộp thức ăn này là Mã sư gia đưa cho ta.

 

Ông ta cho người đưa Mã sư gia đến nhưng Mã sư gia đương nhiên không thừa nhận đã đưa hộp thức ăn cho ta.

 

Ông ta biện minh: "Tại hạ hôm nay vẫn luôn làm việc trong nha môn, chưa từng đến Hạnh Hoa Lâu."

 

"Ngươi còn gì để nói không?" Vương Nghiêu lạnh lùng nói: "Ngươi là con gái của Đậu Thanh Hà mà ông ta lại trộm ngân khố nên ngươi chột dạ, muốn mưu hại giám công."

 

Ta khẽ khóc lên: "Đại nhân, trong bánh ngọt đã hạ độc gì? Lại là ai đã trúng độc và vì sao lại chắc chắn do tiểu nữ làm?"

 

Vương Nghiêu sững sờ một chút.

 

"Đúng vậy, bổn vương đã trúng độc gì?" Cách một cánh cửa, giọng Ninh Vương truyền ra từ bên trong, ta khẽ nhíu mày, cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.

 

"Vương gia, người không sao chứ?" Vương Nghiêu kịp phản ứng lại, mừng rỡ mà nói: "Người không sao là tốt rồi, hạ quan vừa rồi thấy người ngất xỉu, thật sự vô cùng hoảng sợ."

 

"Đúng vậy, bổn vương ăn xong bánh ngọt rồi nghỉ ngơi một lát, vì sao Vương đại nhân lại cho rằng bổn vương đã trúng độc?" Ninh Vương truy hỏi lần nữa.

 

Sắc mặt Vương Nghiêu lập tức tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi.

 

"Đậu tiểu thư đưa điểm tâm đến rất ngon nên mời Vương đại nhân và Mã sư gia cùng nếm thử."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 

Thị vệ tiến lên, bóp miệng Vương Nghiêu và Mã sư gia rồi nhét điểm tâm cho bọn họ.

 

Vương Nghiêu sợ đến quỳ rạp xuống đất cầu xin tha mạng, Mã sư gia thậm chí còn tè ra quần mà khóc rống xin tha.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-va-phu-quan-cung-nhau-song-lai/chuong-11.html.]

 

"Xem ra, hai vị còn hiểu rõ điểm tâm của Đậu tiểu thư có độc hay không hơn cả nàng." Ninh Vương hừ lạnh một tiếng: "Điểm tâm này quả thật không tệ, mời Vương đại nhân và Mã sư gia ăn thêm chút nữa đi."

 

Mã sư gia bị kéo đi, quay đầu kinh ngạc lại nhìn ta.

 

Ta đã đổi điểm tâm và viết một tờ giấy nhỏ bên trong, kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Ninh Vương nghe.

 

Y có nghe hay không ta không biết nhưng ta bị dồn vào đường cùng nên chỉ có thể liều mình vượt qua.

 

May mắn thay Ninh Vương đã nhìn thấy tờ giấy và phối hợp với ta.

 

Ninh Vương cho người mua hai thùng bánh gạo rồi mời Vương đại nhân và Mã sư gia ăn, ăn không hết thì dùng gậy dài nhét vào, khiến hai người lật mắt trắng ngất đi mấy lần.

 

Ngay tối hôm đó, Mã sư gia đã khai ra.

 

----------------------

 

Mã sư gia thừa nhận Vương Nghiêu đã sai khiến ông ta.

 

Bao gồm cả việc tráo đổi ngân khố cũng do ông ta nội ứng ngoại hợp nhưng bạc ở đâu thì ông ta không biết.

 

Vương Nghiêu có khai hay không thì không có tin tức nào truyền ra nhưng nếu ta là Ninh Vương thì cũng sẽ không tiết lộ tin tức, vì dù sao Vương Nghiêu và Mã sư gia không giống nhau.

 

Hiện giờ, Vương Nghiêu là một mồi nhử khổng lồ, chỉ xem Ninh Vương có muốn câu cá và muốn câu con cá lớn cỡ nào thôi.

 

Ta vẫn luôn không gặp được Ninh Vương nên không biết y cao gầy mập ốm ra sao, càng không nhận được thái độ của y.

 

Ta chỉ có thể yên lặng ở nhà đợi đến khi chuyện này lắng xuống.

 

Mùng một tháng chín, vụ án ngân khố bị trộm ở huyện Lam Hồ được đệ trình lên Đô Sát Viện, người của Ninh Vương đến nha huyện tìm ta và hỏi ta có muốn đi cùng đến Kinh thành không.

 

Ta để lại thư cho Du Song Song rồi theo Ninh Vương lên Kinh.

 

Nàng ấy nói nàng ấy chịu trách nhiệm tìm ngân khố nhưng vẫn không có tin tức của nàng ấy, tuy bây giờ ngân khố ở đâu không còn quan trọng nữa nhưng việc cấp bách là giải cứu phụ thân.

 

Những chuyện khác, Ninh Vương tự nhiên sẽ đi giải quyết.

 

Từ huyện Lam Hồ đến Kinh thành dài bảy tám trăm dặm, ngựa đi nhanh cũng mất năm ngày, đoàn xe đi chậm nên mất mười ngày.

 

Vì chỉ có một mình ta là nữ tử nên Vu công công đi cùng Ninh Vương vẫn luôn ở bên cạnh ta, ông ta hiền lành, nói chuyện làm việc rất chu đáo.

 

"Đại nhân, mẫu phi của Ninh Vương là ai vậy?" Hai ngày ở chung, ta cân nhắc một lát rồi vẫn hỏi.

 

Bởi vì ta hiểu quá ít về Ninh Vương, trước khi y băng hà, ta vẫn là một thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời dưới sự che chở của phụ thân, khi ta bắt đầu chú ý đến tình hình triều chính thì y đã qua đời mấy năm và hầu như không có mấy ai nhắc đến.

 

"Ninh Vương và Tấn Vương là huynh đệ cùng một mẫu thân, đều là con của Thục phi nương nương."

 

Ta sững sờ, kiếp trước Tấn Vương cuối cùng đăng cơ, Thục phi làm Hoàng thái hậu nhưng ta lại chưa từng nghe nói, bọn họ truy phong cho Ninh Vương.

 

Ta thậm chí còn quên mất trong triều có một vị vương gia như vậy.

 

Toàn thân phát lạnh, ta không kìm được rùng mình một cái.

Loading...