Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Và Phu Quân Cùng Nhau Sống Lại - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-06-24 02:54:14
Lượt xem: 115

Một trận đại hỏa đã thiêu ta và Hàn Chu thành tro cốt.

 

Ta tưởng cuộc đời nực cười của ta đã kết thúc nhưng ngay vừa rồi ta lại sống lại.

 

Hôm nay là tết Hàn Thực, ta theo phụ thân tham gia tiệc ngắm hoa do Tri phủ phu nhân tổ chức.

 

Ta nhớ bản thân đã quen biết Hàn Chu trong tiệc ngắm hoa này.

 

Ta nghĩ đến đây thì lập tức tìm kiếm trong đám đông, xuyên qua bụi hoa và dòng người, ta liếc mắt đã thấy Hàn Chu khi còn trẻ.

 

Hắn cũng nhìn thấy ta.

 

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, ta biết hắn cũng sống lại rồi.

 

Cơn giận dữ gần như nhấn chìm ta, ta hận không thể lập tức xông lên rồi châm thêm một mồi lửa nữa để thiêu hắn ngàn vạn lần.

 

Ta bước về phía hắn.

 

Dưới gốc hoa lê, chúng ta chán ghét nhìn đối phương.

 

Hàn Chu nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đúng là tàn nhẫn, thế mà lại dám đồng quy vu tận. Ta thật sự hối hận khi xưa đã thu lưu ngươi."

 

"Chẳng phải ngươi chỉ là một thư sinh lụi bại thôi sao, lấy tư cách gì mà thu lưu ta chứ? Không có ta thì ngươi tưởng bản thân có thể đọc sách, thi cử, một bước lên mây à?"

 

Ngôn ngữ ác độc đến mấy cũng không đủ để diễn tả nỗi căm ghét mà chúng ta dành cho đối phương.

 

Hai mươi năm phu thê cuối cùng lại trở thành những người hận thù nhau nhất.

 

"Không có ngươi thì ta vẫn có thể một bước lên mây và sống tốt hơn." Hàn Chu chỉ vào ta: "Ngươi tốt nhất nên tránh xa ta một chút, ngay cả làm ăn mày cũng nên tránh xa ta."

 

Ta hất tay hắn ra rồi cười lạnh.

 

"Vậy chúng ta cứ chờ xem."

 

Chúng ta cùng phất tay áo, quay lưng rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

 

----------------

 

Kiếp trước, vào ngày này ta đã gặp Hàn Chu.

 

Ngoại hình hắn tuấn lãng, tài hoa lại dịu dàng chu đáo, chúng ta thuận lý thành chương mà yêu nhau rồi thành thân.

 

Tại huyện Lam Hồ nhỏ bé, hôn sự của chúng ta đã trở thành giai thoại.

 

Cuộc sống sau hôn nhân, hắn đọc sách ta lo việc nhà, bình dị mà ngọt ngào nhưng điều duy nhất không trọn vẹn chính là Hàn Chu vô sinh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-va-phu-quan-cung-nhau-song-lai/chuong-1.html.]

Chúng ta đã đi khám đại phu, cũng đã uống thuốc nhưng đều vô ích.

 

Ta an ủi hắn: "Chỉ có chàng và ta, cũng đâu có gì không tốt. Huống hồ, đời người ngắn ngủi vài chục năm, sống thế nào mà chẳng là sống chứ?"

 

Khi đó hắn phản ứng thế nào? 

 

Hắn khóc đỏ mắt, ôm lấy ta mà nói: "Đậu Yến, ta may mắn lắm đời này mới có thể gặp được nàng."

 

Thế nhưng trước khi c.h.ế.t ta mới biết, ngay năm thứ hai sau khi hắn nói xong những lời này thì trưởng tử của hắn đã chào đời.

 

Hắn không phải không thể sinh mà là không muốn sinh con với ta.

 

Ta hận hắn, nếu đã không yêu ta thì vì sao lại giày vò ta cả một đời, nếu nói rõ sự thật thì ta sẽ không dây dưa với hắn.

 

Thế nhưng hắn lại cố chấp sắm vai phu thê ân ái với ta, lại vừa là người kề bên gối của người khác.

 

Hắn được hưởng phúc của Tề nhân và niềm vui gia đình, còn ta lại trở thành trò cười từ đầu đến cuối.

 

Dường như đã sống một kiếp vô ích.

 

Ta dẹp đi những suy nghĩ hỗn độn, rồi một bóng lưng cao thẳng bỗng xuất hiện trước mắt, mắt ta chợt nóng lên, không kìm được mà gọi: "Phụ thân!"

 

Phụ thân quay đầu nhìn ta, cười nói: "Con gái mau lại đây chào hỏi Vương bá bá đi."

 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Vâng." Ta nén chua xót trong lòng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh phụ thân.

 

Phụ thân là Huyện lệnh Lam Hồ, năm nay ba mươi sáu tuổi, là người đoan chính ngay thẳng và cũng là một vị quan thanh liêm trong mắt bá tánh.

 

Ông cực kỳ cưng chiều ta, mẫu thân ta mất đã mười năm nhưng ông không tái giá mà một mình nuôi nấng ta khôn lớn.

 

Ông vừa là phụ thân cũng vừa là mẫu thân, ta trước kia không hiểu nỗi khổ ấy nhưng giờ thì đã tường tận.

 

Nhưng kiếp trước phụ thân lại vì một sự cố mà sinh mệnh dừng lại ở tuổi ba mươi bảy.

 

Sau khi ông qua đời, ta mất đi người thân, sau này Hàn Chu cầu thân, ta lập tức vui vẻ đồng ý.

 

"Phụ thân." Ta ngẩng đầu nhìn gương mặt phụ thân, rưng rưng nước mắt cầm lấy chén rượu của ông rồi làm nũng nói: "Người không thể uống thêm nữa đâu, về nhà lại đau dạ dày."

 

Phụ thân và Vương bá bá đều bật cười.

 

Vương bá bá nói: "Đúng là con gái ngoan, chu đáo thật."

 

Phụ thân nhìn ta đầy thương yêu.

 

Phụ thân, đời này hãy để con bảo vệ người.

 

Loading...