23.
"... Đồ khốn khiếp! Phải giữ bằng Chiếu Hoa cho Trẫm!"
"Chỉ là một đứa nhỏ chào đời, c.h.ế.t thì c.h.ế.t ! Nếu Chiếu Hoa của Trẫm mệnh hệ gì, Trẫm sẽ lăng trì cửu tộc các !"
"Sao chảy nhiều m.á.u thế ?"
"Cút! Đừng cản Trẫm!"
Thật là ồn ào. Ta gắng sức mở mắt, thấy bóng hình mờ ảo của Hoàng đế đang từ xa tiến gần. Dần dần, tầm rõ hơn, thấy đôi mắt đỏ hoe.
"Đứa nhỏ..." Ta lời hỏi .
Trạm Én Đêm
Hoàng đế đỏ mắt quỳ sụp xuống, chỉ một cái quỳ thôi mà cả điện lập tức dập đầu sát đất.
"Không cả." Hắn nghẹn ngào: "Sau chúng sẽ con thôi."
Vậy ? Ta khẽ mỉm , đưa tay lên. Hoàng đế lập tức nắm lấy tay : "Sao ?"
Ta nghiêng đầu , vân vê lòng bàn tay , như thể đang lời tình tự: "Ngươi nợ một tỷ tỷ, và một đứa con."
Hoàng đế sững sờ, gần như lộ vẻ lúng túng và bàng hoàng. Một kẻ giỏi khua môi múa mép như , thậm chí thể cái c.h.ế.t của Hoàng tỷ là cơ duyên để gặp , mà lúc câm nín.
Ta truy hỏi: "Ngươi định đền cho thế nào đây?"
Hoàng đế nhắm mắt , một hồi lâu , tấm lưng thẳng tắp của bỗng chùng xuống. Hắn như nhận mệnh: "Chiếu Hoa thì là , Trẫm dùng cả đời đền cho nàng."
Ồ. Nghĩa là vẫn sống trọn vẹn kiếp ?
24.
Ta bình phục nhanh. Khi thể xuống giường, Hoàng đế đích dìu tới hình phòng. Hình phòng cọ rửa sạch sẽ, đám cận vệ của lúc đều mặt. Ta lượt quét mắt qua gương mặt những gã nam nhân đó, tìm thấy vài gương mặt quen thuộc.
"Hoàng thượng!" Ta kéo nhẹ tay áo Hoàng đế, sang tố cáo: "Ngài bọn chúng từng những gì ?"
"Nói gì?" Có lẽ vì dạo gần đây tâm tính thất thường, nên Hoàng đế càng thêm yêu thích dáng vẻ dịu dàng chuyện với .
"Lúc đưa Hoàng tỷ của về nhà, bọn chúng ..." Ta ghé sát tai Hoàng đế thầm thì: "Đợi khi đón một vị công chúa khác tới Đại Hạ, bao lâu , thể chơi đùa thêm một vị công chúa nữa."
Sắc mặt Hoàng đế đại biến, siết chặt lấy tay . Ta hề quên. Chuyện kết thúc .
Hắn nhận , cúi đầu . Ta , thấy trong mắt hiện lên sự đau đớn. Đó là những vệ trung thành nhất của , cùng lớn lên, vì ngai vàng của mà sinh tử.
mà… mạng bọn chúng. Ta Hoàng đế, ánh mắt rực cháy sát khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-thay-hoang-ty-bao-thu/chap-10.html.]
"... Chiếu Hoa." Hoàng đế nắm lấy tay , đang đấu tranh, đang đau khổ.
Ta nghĩ còn nhớ nổi những ngày tháng thiếu vắng yêu là như thế nào , thế nên : "Chiếu Hoa còn nhớ bọn chúng trông như thế nào ?"
Ta nở nụ rạng rỡ, lượt chỉ cho Hoàng đế xem.
Hoàng đế ôm lấy , trong thoáng chốc tìm một cách vẹn cả đôi đường. Hắn thương lượng với : "Chiếu Hoa nhận lấy Phượng ấn, Trẫm sẽ mặt cho nàng, thấy ?"
Ta mỉm , đặt một nụ hôn lên môi : "Được thôi."
25.
Thiến , đó phế bỏ tứ chi, tống quán kỹ nam. Đó chính là kết cục của những kẻ .
"Chiếu Hoa còn g.i.ế.c ai nữa ?" Hoàng đế ôm lấy , vùi mặt hõm cổ thầm thì: "Còn ai nữa? Cứ hết cho Trẫm ."
Ta đẩy , một nén hương mới trong phòng. Đêm về khuya, uống t.h.u.ố.c lên sập. Hoàng đế thấy chiếc bình sứ quen thuộc bàn, lo lắng hỏi: "Lại đau đầu ?"
"Ừm." Ta khẽ đáp một tiếng, tựa sát xuống.
"Đây là cái giá chịu." Ta .
Thần sắc Hoàng đế chợt tối sầm , hôn lên vai : "Chiếu Hoa nên tự trách. Nàng là nàng, Quân Hoa là Quân Hoa. Nàng là tỷ tỷ của nàng, nàng sẽ oán trách nàng ."
Ta bật một tiếng: "Ngủ ."
...
Đêm tĩnh mịch vô cùng. Khi đ.á.n.h thức bởi những tiếng thở dốc nặng nề, lòng thoáng chút ngẩn ngơ. Đến lúc xoay Hoàng đế bên cạnh, mới phát hiện trán mồ hôi nhễ nhại, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa. Ta ghé tai lắng , nhưng chẳng thể bắt một âm điệu vẹn tròn nào.
Tiếng động thật khiến mất giấc, khẽ đẩy Hoàng đế một cái. Hắn giật tỉnh giấc, ôm lấy thái dương dậy. Đợi đến khi hồn, mới kinh hồn bạt vía ôm chặt lấy : "Trẫm gặp ác mộng."
Ta vỗ nhẹ lưng trấn an: "Chỉ là một giấc mơ thôi mà."
"... Phải." Hoàng đế thuyết phục: "Chỉ là một giấc mơ."
Hắn ngẩng đầu lên: "Sang năm Trẫm đại thọ, là mời Phụ hoàng Mẫu hậu nàng sang đây thăm nàng? Nàng nhớ nhà ? Trẫm bảo họ đến đây, ở lâu một chút bồi nàng, ?"
Ta hình như hiểu: "Hoàng thượng mơ thấy mất ?"
"Không." Hắn đặt tay lên lồng n.g.ự.c , trong giọng đầy vẻ xót xa: "Trẫm mơ thấy nàng chỉ một , ai đến thăm nàng, ngay cả Quân Hoa cũng..." Hoàng đế im bặt, thở dài một thật dài.
Hoàng tỷ từng , tình yêu chính là cảm giác thấy luôn nợ đối phương. Nếu tỷ sai, thì thật sự... yêu đến xương tủy .
26.
Hoàng đế càng thêm quấn quýt lấy . Gần như cũng mang theo. Hoang đường đến mức đưa cả Ngự Thư Phòng. Vì chuyện , đại thần quỳ rạp cả lượt, mắng nhiếc là họa quốc yêu phi, đòi lấy cái c.h.ế.t để can gián, cầu xin Hoàng đế độc sủng một .