Mẫu thân nhíu mày: “Nam nhân mà thiếu chủ kiến thì khó gánh vác đại sự, nếu chỉ biết nuông chiều thì người bị chiều hư là nguy hiểm nhất.”
“Sao lại nói vậy?”
“Con ỷ lại vào sự sủng ái của hắn, nếu một ngày hắn không còn thương yêu nữa, chẳng phải sẽ có thể lấy mạng con bất cứ lúc nào sao?”
Ta hoảng đến mức làm rơi cái móng heo, bà thổi thổi hai cái rồi nhét lại vào tay ta.
Bà nói tiếp: “Cha con thương ta, cưng chiều ta, chuyện gì cũng nghe theo. Nhưng ông ấy chưa bao giờ nuông chiều ta quá mức.
“Ta có sai, ông ấy vẫn sẽ nghiêm khắc chỉ ra. Người ngoài nói cha con nóng tính, nhưng ta hiểu, đó mới là người thật lòng đối tốt với ta.”
“Con từ nhỏ đã được mọi người nâng niu, tính tình có phần kiêu ngạo tùy tiện, nếu có thể làm được dịu dàng thuận theo con mà không nổi cáu, vậy thì tên tiểu tử kia đúng là nhịn giỏi thật.”
Ta nghe càng lúc càng rối: “Nương rốt cuộc muốn nói gì vậy?”
“Ta chỉ muốn khuyên con, nhìn nhận sự việc đừng quá phiến diện, hãy nghe nhiều, nhìn nhiều, quan sát kỹ.”
Đến cuối, mẫu thân mới nói bà nghiêng về Tứ hoàng tử.
Ta hỏi tại sao.
Bà bảo Tứ hoàng tử có tướng mạo đẹp nhất, còn từng thấy hắn cưỡi ngựa b.ắ.n cung, oai phong lẫm liệt.
“Chẳng phải nương vừa bảo đừng nhìn phiến diện sao?”
“Thì cũng phải nhìn thuận mắt trước mới muốn tìm hiểu chứ, mặt như đầu heo mỏ chó thì con có muốn tìm hiểu không?”
…
6
Để xác minh lời Phúc Oa nói, ta đặc biệt đến cổng cung chờ Cố Vân Hành.
Đến giờ Mùi, từ cửa Thần Vũ đi ra một chiếc xe ngựa, người đánh xe chính là cung nhân bên cạnh Cố Vân Hành.
Ta lặng lẽ đi theo bọn họ đến phố Đông.
Hôm nay Cố Vân Hành ăn mặc rất giản dị, áo trắng nhạt, tóc búi đơn giản, nhưng vẫn vô cùng nổi bật.
Chỉ là hắn đến gặp vài người thuộc hạ, mưu sĩ.
Tới giờ Tuất vẫn chưa quay lại cung, mà còn rẽ vào một nơi khác.
Họ đến một ngôi miếu hoang ngoài thành, hắn đảo mắt nhìn quanh, rồi tiến vào nội điện.
Ta len lén bám theo, áp sát vào tường, nhìn qua khe rèm.
Bên trong đèn nến leo lét, có ba người bị trói chặt dưới đất.
Cố Vân Hành ngồi ở vị trí chính, chống má lười biếng, ánh mắt lại băng lạnh và hung ác.
Hoàn toàn khác xa dáng vẻ ôn nhu ngày thường.
“Không nói à?” – Cố Vân Hành nheo mắt.
Người dưới đất mắng: “Nói với ngươi thì có ích gì? Tốt nhất là g.i.ế.c ta đi, bằng không ta sẽ để cả thiên hạ biết bộ mặt thật của ngươi!”
Sắc mặt Cố Vân Hành trầm xuống, rút kiếm trên bàn, đ.â.m thẳng vào cổ người đó. Máu b.ắ.n tung tóe, nhuộm đỏ cả áo trắng.
Hai người còn lại cũng bị hắn ra tay gọn gàng không do dự.
Hắn vứt kiếm, lạnh lùng lau sạch m.á.u trên tay.
Dưới ánh nến, gương mặt hắn hiện lên, dưới cằm còn vương mấy giọt m.á.u đỏ, toàn thân toát ra sát khí đáng sợ.
Ta run bần bật, không dám thở mạnh.
Lặng lẽ quay người, chỉ mong rời khỏi đây thật nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-nghe-duoc-tieng-long-cua-ngu-mieu/chuong-3-nguoi-theo-doi-ta.html.]
Nhưng mới đi được mấy bước, lại giẫm trúng một cành cây, phát ra tiếng "rắc".
Toàn thân ta lạnh toát.
“Ai đó!” – Giọng Cố Vân Hành vang lên như d.a.o chém.
7
Ta nín thở, liều mạng bỏ chạy.
Vừa ra khỏi miếu thì bị ai đó bịt miệng kéo đi, chân bỗng nhấc bổng, cả người bay lên mái nhà.
Do không giữ thăng bằng, ta ngã nhào vào lòng người đó, ôm chặt lấy eo hắn.
Một mùi đàn hương quen thuộc xộc vào mũi, khiến ta lập tức thả lỏng.
Đó là mùi hương trên người Cố Đình Thanh.
Dưới kia vang lên tiếng người hốt hoảng.
Cố Vân Hành: “Người đâu rồi!”
Tùy tùng: “Ra ngoài thì biến mất luôn rồi!”
Cố Vân Hành tức giận: “Đuổi theo! Kẻ đó chắc chắn thấy hết mọi chuyện, tuyệt đối không thể để sống sót!”
Ta nghe vậy mà hít mạnh một hơi lạnh, cả người run lên.
Đợi đến khi xe ngựa không còn bóng dáng, ta vẫn chưa hoàn hồn.
“Muốn ôm ta đến bao giờ?” – Trên đầu vang lên tiếng chất vấn.
Ta không dám buông tay, đành giả vờ bình tĩnh: “Ngươi đưa ta xuống trước đã.”
Cố Đình Thanh thở dài, ôm lấy eo ta, gió mát lướt qua, chân đã chạm đất.
Ta buông hắn ra, quay vào trong miếu. Ba người kia ch-ết không nhắm mắt, dưới thân m-áu lênh láng, đáng tiếc ta không quen ai trong số họ.
Cố Đình Thanh khẽ hừ một tiếng: “Ra là vậy.”
“Ngươi biết họ sao?”
Cố Đình Thanh cúi xuống lấy vài vật trên người bọn họ, nhét vào tay áo.
“Làm gì vậy?”
Cố Đình Thanh kéo ta: “Đi khỏi đây đã, Cố Vân Hành sẽ sớm quay lại xử lý thi thể.”
Chúng ta men theo đường nhỏ rời khỏi, chưa đi bao xa, phía sau đã bốc lên ánh lửa rực trời – chính là vị trí ngôi miếu hoang.
8
Giờ này không thể về hoàng cung, ta đành lén lút đưa hắn trèo tường sau phủ Quốc Công.
May mà viện nhỏ của ta ở chỗ khuất, trước đây cũng là để tiện gặp gỡ Cố Vân Hành.
Hắn dính máu, ta lén lút đi lấy một bộ quần áo của hạ nhân cho hắn thay.
Ta hỏi: “Sao ngươi lại có mặt ở đó?”
Cố Đình Thanh từ sau bình phong lên tiếng: “Phải là ta hỏi ngươi mới đúng. Theo dõi người ta mà không mang theo ai, gan của Quận chúa cũng thật khác người.”
Ta nhận ra có điều không ổn: “Ngươi theo dõi ta?”
Hắn thay đồ xong đi ra: “Ngươi sáng sớm đã rình rập ở cửa Thần Vũ, không cho ta tò mò đi theo sao?”
Ta không nói được lời nào. Thôi kệ, truy cứu cũng chẳng ích gì.
Bèn hỏi: “Ba người kia là ai?”