Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TA NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA NGỰ MIÊU - Chương 12: Ngươi dám hủy trong sạch của ta!

Cập nhật lúc: 2025-05-19 13:08:26
Lượt xem: 277

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước khi nhắm mắt, tôi mơ hồ thấy một bóng người mờ nhạt đang đi về phía ta…

 

 

29.

Khi dần tỉnh lại, tôi cảm giác như phổi mình muốn nổ tung. Mở mắt ra, mặt đất lướt qua vèo vèo trước mắt.

 

Tay chân tôi đều bị trói, bị quăng ngang trên lưng ngựa.

 

Tôi thầm mắng một trận trong lòng, ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt của Cố Vân Hành lạnh như băng, cụp mắt nhìn xuống.

 

Hắn lạnh lùng nói:

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi?"

 

Ta vừa giãy, tay liền bị hắn ấn chặt lại.

 

Ta phì một tiếng:

"Quả nhiên là ngươi, Cố Vân Hành, ngươi đúng là cái gì cũng dám làm."

 

Cố Vân Hành nói:

"Không phải do các ngươi bức ta đến bước này sao!"

 

Ta hỏi:

"Ngươi định đưa ta đi đâu?"

 

Hắn đáp:

"Tất nhiên là đến điều binh khiển tướng."

 

Ta giận dữ:

"Ngươi có binh gì mà điều? Ngươi thông đồng với địch, phản quốc, ngươi thật sự muốn trở thành tặc thần nghịch tử sao?"

 

Ánh mắt Cố Vân Hành bỗng trở nên tàn nhẫn:

"Còn hỏi nữa, ta cắt lưỡi ngươi!"

 

Tôi phát hiện lệnh bài trong tay đã bị mất, Cố Vân Hành có lẽ đang định đi điều quân ở phía nam thành. Điều đó chứng tỏ hắn đang ở thế yếu, bắt ta chẳng qua là muốn làm con tin.

 

Ta lạnh lùng nói tiếp:

"Cố Vân Hành, ngươi có biết hậu quả của chuyện này là để tiếng xấu muôn đời?"

 

Hắn cười khinh miệt:

"Danh tiếng ấy mà, thứ hư ảo. Ta chỉ quan tâm thắng làm vua, thua làm giặc. A Âm, ta sẽ để ngươi tận mắt nhìn người thân từng người rời bỏ ngươi, đến lúc đó, ngươi chỉ còn lại ta – vĩnh viễn không thể trốn."

 

Ta giận đến run rẩy toàn thân, gào lên:

"Ngươi sẽ không bao giờ thành công! Đồ hèn hạ đê tiện!"

 

"Im miệng!" – Hắn tát tôi một cái mạnh như trời giáng.

 

Ta sững sờ, trừng mắt nhìn hắn:

"Ngươi dám đánh ta? Cố Vân Hành, ngươi lại dám đánh ta?!"

 

Ta ngẩng đầu cắn chặt cổ tay hắn – tay đang nắm dây cương.

 

Ngựa chồm lên, hắn đập mạnh vào m.ô.n.g ta một cái, nghiến răng:

"Buông ra!"

 

Ta càng tức, càng cắn mạnh hơn, trong lòng chỉ muốn xé hắn thành từng mảnh.

 

Bỗng dưng, ngựa dừng lại.

 

Miệng tôi đầy vị m.á.u tanh, nhổ ra hai bãi bọt máu.

 

Ngẩng đầu nhìn lên – phía trước là một đội thiết kỵ hùng hậu, người cầm đầu mặc giáp bạc, tay cầm thương dài, ánh mắt sắc bén khiến người người e sợ chỉ trong một cái liếc.

 

Ta lập tức mừng rỡ, hét lớn:

"Ca ca!"

 

30.

Cố Vân Hành lập tức bóp cổ ta, giọng lạnh như băng:

" Từ Tướng quân, lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?"

 

Huynh trưởng ta trầm giọng:

"Cố Vân Hành, thả muội ta ra. Quân giặc phương Bắc đã bị bắt."

 

Cố Vân Hành ngửa mặt cười dài:

"Đã không còn đường lui, có muội ngươi chôn cùng với ta, há chẳng phải đẹp?"

 

Ta cảm thấy hơi thở tắc nghẹn, vùng vẫy muốn thoát ra.

 

Hắn điên rồi! Ai muốn chôn cùng với hắn?!

 

Chỉ thấy huynh trưởng đã giương cung, mũi tên nhắm thẳng vào n.g.ự.c Cố Vân Hành.

 

Cố Vân Hành vẫn bình thản, còn siết mạnh tay hơn nữa, cười lạnh:

"Từ Thần Huyền, ngươi dám b.ắ.n sao?"

 

Lời còn chưa dứt – “vút”! – một mũi tên b.ắ.n xuyên qua n.g.ự.c hắn.

 

Ta còn chưa kịp phản ứng – tiếp theo là loạt tên bay tới như mưa.

 

Áp lực ở cổ ta dần buông lỏng, Cố Vân Hành ngã khỏi lưng ngựa, mặt úp đất, m-áu chảy đầy miệng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ta.

 

Ta hít sâu từng ngụm không khí, có người bế ta xuống ngựa, chính là huynh trưởng Từ Thần Huyền.

 

Huynh dùng kiếm cắt đứt dây trói, ta òa khóc, lao vào lòng huynh:

"Huynh~ huynh ơi, hắn… hắn tát muội… hắn đánh muội "

 

Huynh nhẹ xoa đầu tôi:

"Không sao rồi, hắn c.h.ế.t rồi."

 

Tôi khóc một lúc thì bắt đầu buồn nôn, “ọe”, nôn đầy người huynh.

 

Huynh luống cuống vỗ lưng ta, hốt hoảng hỏi:

"Sao thế này? Có phải… có bầu rồi không?"

 

Ta vừa nôn vừa lắc đầu:

"Bị xóc ngựa thôi…"

 

31.

Cuộc biến loạn trong cung kết thúc, ta bệnh suốt mấy ngày, ngay cả ăn uống cũng phải có người đút.

 

Kẻ bị thương nặng nhất trong trận chiến này – lại là ta.

 

Từ lúc bắt đầu cắt đứt với Cố Vân Hành, ta và Cố Đình Thanh đã âm thầm theo dõi hắn.

 

Kẻ như hắn tuyệt đối không chịu ngồi yên.

 

Quả nhiên, hắn đi đường vòng – âm thầm cấu kết với giặc phương Bắc. Từ hơn một tháng trước đã có qua lại.

 

Hắn thậm chí còn lấy được sơ đồ bố phòng, dự tính nội ứng ngoại hợp với người Hồ, hứa nếu thành công sẽ nhường đất cho triều đình Đát-đát.

 

May là Cố Đình Thanh đã sớm phát hiện, cố tình thả dây câu, dẫn giặc vào tròng, cùng lúc tóm gọn Cố Vân Hành.

 

Cố Vân Hành để người giả dạng quân nhà họ Từ để bắt ta, vì hắn thiếu binh, muốn dùng ta làm con tin, đổi lấy mạng sống.

 

Nhưng hắn không biết – ta và cha đã sớm sắp đặt. Ở lại phủ là để dẫn rắn ra khỏi hang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-nghe-duoc-tieng-long-cua-ngu-mieu/chuong-12-nguoi-dam-huy-trong-sach-cua-ta.html.]

 

Sự hoảng loạn của ta – đều là diễn.

 

Cố Vân Hành bị huynh trưởng b.ắ.n c.h.ế.t – coi như kết thúc nhanh gọn.

 

Phúc Oa từng nói – hắn rồi sẽ trở thành nghịch thần. Qủa không sai.

 

May mà cha mẹ ta còn sống. Ta cũng còn sống. Mọi người đều bình an.

 

Cố Đình Thanh nhờ lập công trong vụ hộ giá, được phong làm Tần Vương, ban phủ riêng.

 

Nhà họ Từ có công dẹp loạn – ta cũng được ban thưởng không ít.

………..

Mẹ đích thân đút thuốc, ta rúc vào lòng bà không chịu rời.

 

Bà hỏi ta lúc nào thì nhận ra Cố Vân Hành không ổn.

 

Tôi đáp:

"Lâu rồi."

 

Bà cười cười:

"Chắc là vì con… thay lòng đổi dạ trước?"

 

"Con đổi gì mà đổi, trước giờ đều là diễn!"

 

Bà đặt bát thuốc xuống, nhìn quanh rồi ghé sát:

"Ta hỏi thật, con và Tứ hoàng tử có gì rồi đúng không?"

 

Tôi há hốc miệng:

"Không có mà…"

 

Bà tỏ vẻ hiểu rõ:

"Đừng giả vờ nữa. Châu Nhi nhặt được áo choàng của Tứ hoàng tử dưới gầm giường con, còn chối?"

 

32.

Trời ơi! Hiểu lầm lớn rồi!

 

Ta vội giải thích, nhưng mẹ đã đưa tay bịt miệng ta, nói:

 

"Đừng nói gì cả, ta hiểu. Thật ra ta đã thấy Tứ hoàng tử không tệ từ lâu. Trong cung biến nguy, hắn còn phái cấm quân đến bảo vệ con – nguy nan thấy chân tình.

 

Chỉ tiếc trước kia con mù mắt. Nay con với hắn – mẹ đồng ý!"

 

???

 

"Không phải đâu mẹ, mẹ nghe con giải thích đã…"

 

Bà lắc đầu:

"Nói gì nữa? Tứ hoàng tử còn nhờ người dò hỏi chuyện sang nhà ta cầu hôn rồi. Hoàng thượng cũng đồng ý. Mà hai đứa … chuyện đó cũng làm rồi, thì phải có trách nhiệm."

 

Tôi hít một hơi khí lạnh, suýt nữa ngất xỉu.

 

"Nhạc mẫu đại nhân, con đến thăm A Âm."

 

Tôi vừa nghe tiếng Cố Đình Thanh, đỏ mặt chui vào chăn.

 

Mẹ tươi cười:

"Đến rồi à, nhanh vào, A Âm còn chưa uống xong thuốc."

 

"Để con làm cho, nhạc mẫu."

 

Không… sao lại gọi như thế rồi?! Không thể tin nổi!

 

Cố Đình Thanh kéo chăn ta:

"Ra đây đi, ngộp c.h.ế.t đấy."

 

Ta tim đập thình thịch, cảm giác có gì đó không đúng.

 

Nghiến răng, ta bật dậy chất vấn:

"Châu Nhi quét dọn dưới gầm giường làm gì? Có phải ngươi xúi nó mách với mẹ ta không?"

 

Hắn không nhịn được, phá lên cười.

 

Mặt ta đỏ bừng, đ.ấ.m thẳng vào n.g.ự.c hắn:

"Ngươi dám hủy trong sạch của ta!"

 

Cố Đình Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt dịu dàng sâu sắc:

 

"Ngày sau nàng nhất định là thê tử của ta – ta hủy cái gì chứ?"

 

"Đồ vô sỉ!"

 

"Ta chờ nàng, dù có phải xếp hàng. Ta, Cố Đình Thanh – đời này, không cưới ai ngoài nàng."

 

Tôi xấu hổ quay đầu:

"…Thuốc nguội rồi kìa!"

 

Hắn vội vàng bưng bát thuốc đi hâm nóng.

 

Nhìn bóng dáng vội vã của hắn, ta thấy lòng mình như xuân về, mỉm cười không tự giác.

 

Chiều hôm đó, bệnh ta chuyển nặng, sốt cao không hạ.

 

Cả phủ nháo nhào lên, gà bay chó sủa.

 

Cố Đình Thanh chạy lên chạy xuống, không rời một bước.

 

Nửa đêm, ta mơ một giấc mộng:

Trời đầy máu, ta bị hành hạ đến thân tàn ma dại, dưới chân Cố Vân Hành, van xin – tuyệt vọng.

 

Lửa thiêu đốt thân xác, đau đớn tột cùng, không còn sức sống.

 

Có tiếng gọi gấp gáp vọng đến:

"A Âm! A Âm!"

 

Ta há miệng, cổ họng như bị khói lửa thiêu đốt, không phát ra tiếng, chỉ thấy bóng dáng quen thuộc càng lúc càng xa…

 

“Ưm…” Ta giật mình tỉnh dậy.

 

Không khí trong lành, người ướt đẫm mồ hôi – thật rồi, không phải mộng.

 

Cảm giác đau đớn dường như vẫn còn.

 

Bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta, ngoảnh sang thấy Cố Đình Thanh đang ngủ gục bên giường.

 

Gương mặt mỏi mệt, mày chau lại, khẽ gọi:

"A Âm…"

 

Ta có thể cảm nhận, hắn đang mơ một giấc mộng giống hệt ta.

 

Sống mũi cay cay, nước mắt nhòe – ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.

 

Kiếp này, ta… sẽ không đẩy hắn ra nữa.

 

-HẾT-

Loading...