TÀ LINH - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-12-28 10:03:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14

Hành động của Hạ Minh Chấp nhanh gọn, dứt khoát và một tiếng động, kinh động đến những khác trong khách điếm.

Du Tùng Vân yêu cầu tay hạ sát, chỉ khiến bọn họ mất ý thức.

Trước khi , Du Tùng Vân thu pháp khí liên lạc và linh thạch của bọn họ, thứ thể khiến cho đợt truy binh tiếp theo đến muộn hơn, còn thứ , coi là phạm trù cướp bóc .

Hạ Minh Chấp thấy hết ở trong mắt, trong thời gian phong ấn, Du Tùng Vân đổi ít.

Bên ngoài sắc trời tối đen, đối với hai bọn họ, nhân lúc đêm tối đường lẽ sẽ thuận tiện hơn.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Du Tùng Vân cảm thấy một trận choáng váng, hình lảo đảo.

Cơ thể y còn như xưa, mỗi bước trong một năm qua đều đang rút cạn sinh mệnh, khiến y suy yếu vô cùng.

Hạ Minh Chấp tiến lên ôm lấy eo y, để y dựa lòng , nhẹ nhàng bế y lên.

Có lẽ là do ảnh hưởng bởi bản tôn của Hạ Minh Chấp, thấy Du Tùng Vân khó chịu trong lòng hề vui vẻ, mà tựa như kim châm một cái, trong lòng một nơi co rút một mảng nhỏ.

Hoặc lẽ, chú lệnh mà Du Tùng Vân hạ lên sức mạnh mạnh mẽ đến thế.

Nỗi đau của chủ nhân cũng thể khiến cảm nhận một phần vạn.

“Như thế còn đường ?”

Du Tùng Vân theo bản năng nắm lấy vải áo vai , cố gắng thốt một chữ, “Đi.”

Hạ Minh Chấp mở cửa sổ , cơn gió se lạnh ban đêm thổi bay tấm lụa mỏng mạc ly của Du Tùng Vân. “Đi ?”

“Đến… Tam Huyền Quan.”

15

Bình minh còn mờ sương, giữa chốn hoang dã bao la, mây mù giăng lối.

Tiểu t.ử Tuệ Minh của Tam Huyền Quan đẩy mở sơn môn , ngáp uể oải, dáng vẻ vô cùng lười biếng, đang dùng chổi khều đám lá rụng thềm từ đêm qua, gom chúng thành một đống.

Trong màn sương mù truyền đến tiếng lá khô giẫm lên kêu lạo xạo, nhưng để tâm, chỉ ngỡ là một con sóc trong núi.

Cậu bé nghĩ sẽ đặc biệt chạy đến chốn thâm sơn cùng cốc để bái kiến tông môn của bọn họ.

Tuệ Minh nghĩ như cũng là nguyên do.

Nếu đặt ở mấy trăm năm Tam Huyền Quan cũng chút danh tiếng, vị khai tông lão tổ của bọn họ nghiên cứu về tượng học vô cùng uyên thâm, đến mức xuất thần nhập hóa, nhất thời danh tiếng ai bì kịp.

Tuy nhiên, đối với tu tiên như bọn họ, việc dò xét thiên đạo vốn là một chuyện hết sức thận trọng, cũng vị lão tổ đó trộm thiên cơ gì mà một ngày nọ, ông đột ngột qua đời ở trong phòng, một điềm báo.

Mà những t.ử từng thấy qua tướng c.h.ế.t của ông đều rõ tung tích.

Chuyện trong một thời gian dài khiến nhiều kiêng kỵ dám nhắc tới Tam Huyền Quan.

Tông môn tự nhiên cũng theo đó suy tàn.

Tiếng lạo xạo càng ngày càng gần, Tuệ Minh hề ngẩng đầu lên, chỉ thầm nghĩ trong lòng, con sóc đúng là tinh thần, thể ngủ mà ngủ, còn ngủ thì dậy sớm quét cổng.

Ôi, đúng là ở trong phúc mà phúc.

16

Một mũi giày sạch sẽ lọt tầm mắt.

Tuệ Minh ngẩng đầu lên.

Trước mắt là hai bóng , một xanh một đen.

Người mặc đồ xanh đội một chiếc mạc ly, rõ dung mạo, tấm lụa mỏng cơn gió lạnh ban mai thổi lay động, tựa như sương núi, phối với y bào màu xanh biếc, chỉ riêng điều đó thôi toát lên một khí phách mà thường hiếm .

Tuệ Minh chớp chớp mắt hai cái, ngỡ rằng tỉnh ngủ, hoa mắt nhầm, nếu tại thấy núi xanh trúc biếc hóa thành hình .

Cậu bé còn nữa, một luồng hắc khí đột nhiên đ.â.m linh thức, đạo hạnh của còn nông cạn, lập tức ngã xuống đất.

Giữa lúc hoảng loạn, bé mới thấy mặc đồ đen mà vẫn luôn bỏ qua.

Thân hình của đối phương quá cao lớn, từ lên, ngược sáng, hơn nửa khuôn mặt của nam nhân đều ẩn trong bóng tối, thế nhưng, hiểu vì Tuệ Minh thấy rõ đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia m.á.u âm hiểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-linh/chuong-6.html.]

Không g.i.ế.c bao nhiêu mới sát khí như .

Trong lúc chằm chằm đôi mắt , bé cảm thấy một đôi tay hung bạo đang ập đến, vặn gãy cổ .

Đứa trẻ khỏi sợ hãi, run rẩy, cứ thế lùi về .

Du Tùng Vân nhíu mày, đầu với Tà Linh ở phía : "Nhắm mắt ."

Đây là một mệnh lệnh khởi động cấm chế.

Đôi mắt của Hạ Minh Chấp nhắm .

Du Tùng Vân xổm xuống, đưa tay đặt lên vai Tuệ Minh, truyền linh lực để xoa dịu linh thức hỗn loạn của bé, tay vén tấm lụa mỏng lên để lộ khuôn mặt , đối diện với Tuệ Minh.

"Tiểu đạo hữu, xin mạo phạm ngươi, lát nữa sẽ đến thỉnh tội với sư tôn của các ngươi."

Sương mù tan hết, tiên nhân trong núi với dung mạo thanh tú, đôi mắt sáng ngời, vẻ ngoài trong sáng tinh khôi.

Giữa ánh mắt trong veo như sóng nước, Tuệ Minh dần dần lấy tinh thần, nỗi sợ hãi tan biến, thể trở nên nhẹ nhàng hơn.

Du Tùng Vân thấy hồi phục, liền đỡ dậy, phủi bụi đất cho , "Ta hẹn với sư tôn của ngươi, ông dặn đến tìm ông , ngươi thể dẫn gặp ."

Tuệ Minh tắm trong sự dịu dàng nhân từ của tiên nhân, chậm nửa nhịp mới đáp: "A... sư phụ của du ngoạn từ mấy hôm , hiện ở đây."

"Không ở đây ?" Du Tùng Vân trầm ngâm, "Trước khi ông dặn dò gì ?"

Tuệ Minh theo lời y hồi tưởng , quả thật nhớ một chút.

Cậu bé vỗ trán: "Có, hình như với chúng , nếu đến tìm , thì hãy để khách nhân gặp đại sư tỷ."

"Tiên nhân ca ca, dẫn gặp sư tỷ của nhé!" Cậu bé danh tính của Du Tùng Vân, trong lòng gọi thế nào liền buột miệng thế đó.

"Đa tạ, tiểu đạo hữu xin đợi một chút."

Du Tùng Vân nhặt cây chổi mà Tuệ Minh ném xuống đất lên, xoay đến gần mặc đồ đen, lạnh giọng : "Mở mắt ."

Tuệ Minh vẫn còn sợ hãi , nhớ đôi mắt , bé vô thức níu lấy vạt áo của Du Tùng Vân, trốn lưng y.

Hạ Minh Chấp mở mắt thấy cảnh tượng , đôi mắt nguy hiểm nheo .

Chỉ riêng cái vẻ mặt mà tiểu quỷ chằm chằm Du Tùng Vân, khoét đôi mắt đó , bây giờ còn dám động tay động chân.

"Nó dòm ngó đồ của , như xem như nể tình nó là tiểu quỷ mà nương tay ." Hắn lạnh với Du Tùng Vân.

Bóng cao lớn áp sát , mu bàn tay vén tấm lụa mỏng rũ xuống, thì thầm bên tai Du Tùng Vân: "Điều kiện của chúng là gì nhỉ?"

Tà Linh lòng lạnh lùng, dùng xác c.h.ế.t của Hạ Minh Chấp, nhưng thở ấm áp, phả vành tai trắng như ngọc của Du Tùng Vân.

Du Tùng Vân thoải mái nghiêng đầu, nhưng gian ngăn cách bởi tấm lụa mỏng của chiếc mạc ly quá chật hẹp, nghiêng đầu liền biến thành thở của hai quấn quýt lấy .

Du Tùng Vân thấy bản trong đôi mắt của Tà Linh.

Sắc đen đậm đặc tranh nuốt chửng bóng hình phần méo mó, sâu thẳm bên trong, vô tà khí quấn lấy y, gào thét đòi đưa y vực sâu thấy ánh mặt trời.

Rất nhiều chuyện lướt qua, một lời chỉ trong một thoáng suy nghĩ.

"Đừng như ."

Du Tùng Vân đang với ai.

Đây là mệnh lệnh, khi nhận ý nghĩa trong câu của Du Tùng Vân, sắc mặt của Hạ Minh Chấp càng thêm âm trầm.

Mây đen nặng trĩu, mấy tia sét lóe lên.

Tuệ Minh dám ngẩng đầu , giật một cái, vội liếc sắc trời, vẫn còn quang đãng.

Du Tùng Vân lùi mấy bước, tấm lụa mỏng trượt xuống khỏi mu bàn tay nam nhân, nhẹ nhàng mềm mại, như đang trêu chọc.

"Ta sẽ để ngươi tùy tiện bậy, ngươi đừng quên bây giờ mới là chủ nhân của ngươi, sinh t.ử của ngươi đều trong tay ."

Y còn hy vọng Hạ Minh Chấp thể tự kiểm điểm hành vi của , bèn đặt cây chổi lòng nam nhân.

"Coi như là bồi tội, ngươi ở đây tiểu đạo hữu quét sạch lá rụng."

Sau đó, y đầu rời , bỏ Tà Linh mặc đồ đen với sắc mặt âm trầm đến mức thể nhỏ nước một phía .

 

Loading...