TÀ LINH - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-12-28 10:03:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

04

Kết cục của trận đại chiến đó cũng giống như kết thúc của tất cả những câu chuyện thoại bản nhàm chán, tà thắng chính, ma cao một thước đạo cao một trượng, khi ma đầu kịp gây hại cho lê dân bá tánh, chính nghĩa vô tình trấn áp nó.

Đòn chí mạng cuối cùng là do Du Tùng Vân bổ sung, y một kiếm đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c trái của Hạ Minh Chấp, ghim trong tường.

Bọn họ quá gần , phần lớn m.á.u Hạ Minh Chấp đều văng lên bộ quần áo trắng của Du Tùng Vân, tiên nhân nhiễm bụi trần nay vấy vết m.á.u của yêu vật, ô uế vô cùng. Du Tùng Vân để ý m.á.u cũng văng lên mặt , đôi mắt chăm chú Hạ Minh Chấp, dường như thể phát huy nhiều uy lực hơn để g.i.ế.c c.h.ế.t con quái vật mặt, kẻ chiếm đoạt thể của bạn , khiến y thể tự tay hạ sát đối phương.

Một sự căm ghét thuần túy, sắc bén như kiếm quang.

Hạ Minh Chấp hưng phấn đến mức cảm nhận đau đớn, nóng rực đến đáng sợ, trái tim kiếm đ.â.m xuyên co thắt dồn dập từng , bước ranh giới giữa mê man và tỉnh táo, dường như thứ sắp chào đón cái c.h.ế.t, mà là sự tái sinh.

Tà Linh sẽ c.h.ế.t , chỉ thể phong ấn trấn áp.

Hắn rõ ràng sẽ c.h.ế.t, thế gian bất cứ thứ gì thể khiến nảy sinh sợ hãi. Nếu , hiện tại vì Du Tùng Vân mà run rẩy thôi, kinh sợ thôi, vui mừng thôi nhưng thiêu đốt đến thể thẳng, tâm trạng , là gì đây.

Là gì đây.

Hạ Minh Chấp tìm câu trả lời của .

Chỉ là khoảnh khắc cuối cùng khi phong ấn hạ xuống, như một bản năng, mỉm với Du Tùng Vân, thì thầm bên tai y, “A Vân, sẽ nhớ, nhớ ngươi.”

05

Côn Luân Cảnh.

Nơi địa thế hẻo lánh, mặc dù thể so với Vân Lưu Thiên Sơn - Nơi tập trung các tiên tông và là trung tâm của thượng giới, nhưng cũng là nơi giao giữa giới tu chân và hạ giới phàm trần, tình hình phức tạp hơn so với những nơi khác, đủ loại lẫn lộn, náo nhiệt phi thường, như dệt cửi.

Nơi náo nhiệt cũng là nơi nhiều câu chuyện nhất. Ngoài những lúc mệt mỏi vì đường, nhiều tu sĩ sẽ chọn nghỉ chân ở quán , mà quán chính là nơi nhất để những câu chuyện đó truyền miệng.

Trong quán , kể chuyện ở đài là một lão tu sĩ, tu vi của ông nhiều năm tiến triển, tuổi già sức yếu, chỉ định dùng thời gian còn để kể chuyện g.i.ế.c thời gian ở nơi .

Tu sĩ mà tu vi ngưng trệ cũng khác gì phàm nhân, câu chuyện ông kể còn là câu chuyện về vị tu sĩ trời sinh tiên cốt hai mươi năm kinh tài tuyệt diễm hàng yêu phục ma.

Thế nhưng, hai mươi năm của ông đối với các tu sĩ khác chỉ như một cái chớp mắt, bọn họ thấy đương nhiên chịu, ở bắt đầu la ó đòi đổi chuyện khác.

“Lão , tin tức của ngài thật sự lạc hậu quá , bây giờ Du Tùng Vân còn là tiên cốt trời sinh gì nữa.”

, tiên cốt trời sinh cái gì, còn tung hô , ai ngờ, hóa là một kẻ tiểu nhân giả dối vàng ngọc bên ngoài, thối nát bên trong!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-linh/chuong-2.html.]

“Ôi, cho nên mới lòng khó dò, ai ngờ một quang minh lạc như cũng thể hành vi khi sư diệt tổ đáng khinh bỉ đến thế.”

Một khi đến lúc bỏ đá xuống giếng, tiếng của những xung quanh càng nhiều hơn, hối hận tiếc nuối, căm ghét bất bình, các tu sĩ vốn từng quen Du Tùng Vân cũng bắt đầu bình phẩm về cuộc đời của vị thiên kiêu một thời .

Tại đây, tu sĩ rèn luyện từ bí cảnh trở về, hề chuyện bên ngoài, thông tin cũng chẳng khác lão tu sĩ là bao, vẫn dừng ở hai mươi năm . Nghe thấy lời đồn về Du Tùng Vân trái ngược với , tò mò gần vị tu sĩ đang căm phẫn bất bình liệt kê tội ác của Du Tùng Vân để dò hỏi.

“Tiểu từ trong bí cảnh ngoài, dám hỏi tiền bối, rốt cuộc Du Tùng Vân phạm chuyện gì?”

Có lẽ quá nhiều , vị tu sĩ hỏi lập tức mở miệng đáp: “Chuyện ai cũng cả, một năm Du Tùng Vân khi sư diệt tổ, vì để nâng cao tu vi mà màng đến luân lý con , vọng tưởng g.i.ế.c hại sư phụ của là Linh Hư Tử. Cũng may trời xanh mắt, Linh Hư chưởng môn những hại c.h.ế.t mà ngược còn cao tay hơn một bậc, rút tiên cốt của .”

“Du Tùng Vân còn một tàn mang theo bí bảo của tông môn bỏ trốn mất tăm, ai tìm tung tích của . Lệnh truy nã của Bồng Lai Tông đến nay vẫn hết hiệu lực.”

Vị tu sĩ đến khô cả miệng lưỡi, uống ực một chén , cuối cùng hạ một câu kết luận, “ bằng cầm thú!”

06

Cách quán trăm mét là một gian khách điếm. Nếu lúc ghé mắt khe cửa sổ của một gian phòng hạng ch.ót trong khách điếm để trộm tình hình bên trong, thì thể thấy , nhân vật chính trong cuộc bàn luận của ban nãy, Du Tùng Vân, đang một nam t.ử áo đen hình cao lớn đè giường.

“Cút khỏi .” Bàn tay trắng nõn nổi bật vô cùng giữa sắc đen đậm đặc chút lưu tình túm lấy tóc gáy của nam t.ử áo đen, dùng sức giật ngược .

Người bình thường đối xử như sớm đau đến mức né , nhưng nam t.ử áo đen giống như cảm nhận đau đớn, ngược còn trái ý y, dùng sức mạnh hơn đè bên , cúi vùi đầu sâu hõm cổ đối phương ngửi tới ngửi lui.

Ngược , Du Tùng Vân hết sức , còn níu tóc nữa, chỉ đặt tay lên cánh tay hề lay chuyển của nam t.ử, bất lực đẩy .

“A Vân, A Vân, A Vân.” Lại thêm mấy năm chìm trong giấc ngủ, mới giải trừ phong ấn, hành vi cử chỉ của vẫn còn chút cứng nhắc xa lạ. Hắn nhẹ giọng gọi cái tên , mấy đổi giọng điệu, cuối cùng cũng tìm cảm giác tương tự như trong ký ức, ngẩng đầu đối diện với Du Tùng Vân, nở một nụ : “A... Vân.”

Đáp là một cái tát xé gió.

Theo lý mà , cái tát của Du Tùng Vân vốn nên cực kỳ khó đỡ, nhưng cũng chỉ là vốn nên mà thôi. Y chưởng môn Bồng Lai Tông rút tiên cốt, mặc dù lập tức mất hết tu vi nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, so với vị tiên môn hàng đầu một kiếm hàng yêu phục ma ngày , y bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ cấp thấp.

Một khi hành tung bại lộ, nhiều thể dễ dàng bóp c.h.ế.t y. Không, bọn họ sẽ nỡ g.i.ế.c Du Tùng Vân, điều mà phàm nhân yêu thích nhất chẳng qua là chà đạp vầng minh nguyệt trong trắng rơi xuống từ đài cao, bao nhiêu giống như Tà Linh , dùng chính tay nhuộm đen màu trắng tinh khôi .

Lòng bàn tay vẫn còn lơ lửng giữa trung, Hạ Minh Chấp dễ dàng nắm lấy cổ tay của Du Tùng Vân. Không chịu nổi cái tát của y, tu vi của Du Tùng Vân hiện giờ yếu, một chưởng hạ xuống, đau ngược sẽ là tay của y.

Hắn nhẹ nhàng áp bàn tay đó lên má , vô cùng quyến luyến cọ xát lớp chai mỏng trong lòng bàn tay do nhiều năm luyện kiếm mà thành của đối phương.

Hắn mỉm gọi: “A Vân.”

 

Loading...