Ta thở dài: “Sư , lúc đó còn ở Trúc Cơ, tuổi thọ quá trăm năm, thuộc dạng ngày nào cũng cảm thấy Diêm Vương đòi mạng, đương nhiên một lòng tu hành.”
“ bây giờ, ít cũng là một tiểu tu sĩ Nguyên Anh . Muội nghĩ, lẽ thể dừng ngắm phong cảnh nhân gian...” Lời ngừng , ánh mắt rơi , tiếp, “Rồi thật lòng yêu một .”
Ánh mắt sư chấn động, môi hé mở, nhưng nửa ngày mới : “Được.”
Huynh nắm lấy tay che mắt , thấy giọng run: “Hãy đến yêu , Kiều Kiều.”
Được, Trác Thanh, đến yêu .
Ngoại truyện 1: Dung Phách
Trước khi huyết mạch Thượng cổ Thần thú gần như tuyệt chủng, phong ấn.
ý thức của từng phong ấn. Thế là cô đơn một , thể cử động, trải qua hai ngàn năm.
Cho đến khi một nha đầu, phá vỡ phong ấn.
Mắt nha đầu sáng lấp lánh, đôi mày như lá liễu sắc bén nhếch lên, ôm lấy với hình dáng một ấu long: “A, còn sống!”
Ánh sáng của Dạ Minh Châu rọi lên nha đầu.
Ta từng gặp qua các vị Nữ thần cổ xưa nhưng còn nhớ rõ dung mạo. lúc , Nữ thần gương mặt.
Tên là Kiều Kiều.
Ngoại truyện 2: Dung Phách (2)
Ta cho rằng sự rung động lúc là yêu. Ta nghĩ chỉ là quá cô đơn mà thôi.
ngày đó trong bí cảnh nhiều đến tranh đoạt . Kiều Kiều che chắn cho phía . Có trong lúc tranh đoạt thương sắp chết. Người đạo lữ của , giây còn đao kiếm đối đầu với , giây quỳ xuống bên cạnh Kiều Kiều.
Nàng cầu xin dùng thần huyết cứu .
Ngươi xem, con chính là ti tiện, vô sỉ như .
Nha đầu bên cạnh bĩu môi cau mày, giấu lưng một chút: “ còn nhỏ, gầy yếu như . Đạo lữ của ngươi lớn tuổi , c.h.ế.t thì c.h.ế.t . Còn còn nhỏ đấy.”
Ngày đó, Kiều Kiều vây giết. Khắp thể là vô vết thương. Thỉnh thoảng sẽ khác cướp . Kiều Kiều luôn hết đến khác, xông lên vì .
Sau khỏi bí cảnh, Kiều Kiều dùng bùa Dịch Chuyển Tức Thời trở về tông môn. Ta cuộn trong lòng Kiều Kiều, nắm chặt lấy vạt áo của nàng.
Ta sợ nàng sẽ giao cho khác. Nếu vận mệnh của Thần thú là chất dinh dưỡng cho khác, thà rằng đó là Kiều Kiều.
yếu ớt đến . Yếu đến mức quyền lựa chọn.
Không ngờ, Kiều Kiều giấu chuyện . Nàng nghiêm túc hỏi : “Tiểu Bạch Long, nhóc sư của , ở tông môn tu luyện, rời khỏi nơi , tự tìm đường sống?”
Ta ngây . Hóa , còn thể một cuộc đời khác ?
Cứ như thế, trở thành Tiểu sư của Kiều Kiều. Nàng cầu xin sư tôn, cho một nơi trú ngụ.
Kiều Kiều của , là Nữ thần của . Nữ thần của riêng một .
Ta nghĩ, đợi Kiều Kiều kết đan, sẽ bày tỏ lòng .
sự đổi nhanh đến . Nhanh đến mức nàng thiết với Trác Thanh từ lúc nào cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-la-tam-ma-cua-dai-su-huynh/ngoai-truyen-1.html.]
Ta Kiều Kiều tu luyện nữa. Nàng dường như càng ngày càng xa .
Ta cùng Kiều Kiều đến bí cảnh. Rõ ràng ngay bên cạnh nàng. tại nàng ?
Kiều Kiều, vì nàng ?
Sau , quên ngày đầu tiên gặp Kiều Kiều. Cũng quên tình yêu thầm kín bắt đầu từ ngày đó.
Ta chỉ nhớ, lấy Huyền Châu. Lấy Huyền Châu, sẽ thứ nhất.
Ta và Trác Thanh liên thủ đoạt lấy Huyền Châu. Tu vi của đủ, thể luyện hóa Huyền Châu, chỉ đành để Trác Thanh luyện hóa xong cho sử dụng.
Trác Thanh. Huynh thất hứa.
Huynh cho sử dụng. Không để nhớ việc yêu Kiều Kiều.
.
Nữ thần của ! Ta sẽ trong ngàn vạn đêm ngày, hết đến khác, một nữa yêu nàng.
Ngoại truyện 3: Sư tôn
Khi nhặt Trác Thanh về, nó mới chỉ năm tuổi.
Phụ nó say rượu lỡ tay đánh c.h.ế.t mẫu , khi tỉnh rượu thì đ.â.m đầu tường tự sát.
Trác Thanh chứng kiến bộ quá trình, và vô thức, phong bế tình cảm. Thế nên nó cũng . Ngoan ngoãn như một con rối.
Người cảm xúc, chẳng là một con rối ?
Ta lo nó cả đời cảm giác vui vẻ là gì, bèn giúp nó tháo gỡ tâm kết.
nó hỏi ngược : “Sư phụ, con như ? Con tu luyện nhanh. Cũng sẽ đau lòng.”
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Ta lời nào.
từ khi nó đưa Kiều Kiều tu luyện trở về, thứ đổi.
Kiều Kiều lén lút đến mách với : “Sư gần đây chỉ nhiều. Còn ! Nhìn con mà ! Cười đến nỗi con rợn cả tóc gáy.”
Gương mặt xinh của Kiều Kiều nghiêm trọng vô cùng: “Sư tôn, con nghi ngờ sư dính thứ bẩn thỉu gì .”
Ta mà cạn lời.
Cảm nhận sự đổi cơ thể Kiều Kiều, thôi, cuối cùng vẫn gọi Trác Thanh .
Trên mặt nó quả nhiên bắt đầu cảm xúc. nha đầu Kiều Kiều vẻ như mặc áo là nhận thế ?
Trác Thanh lắc đầu: “Sư tôn, như là .”
Ta càng thêm cạn lời.
Đứa nhỏ , hình như từng phát hiện động lòng.
Thôi , chuyện của bọn nhỏ, cứ để chúng tự !
Chỉ hy vọng, Trác Thanh, con đừng chịu quá nhiều khổ. Sư tôn chút đau lòng cho con đấy!