Ta còn kịp hỏi tại , thì đột nhiên cảm nhận tầng chướng ngại cuối cùng của Trúc Cơ vỡ tan, mừng rỡ : “Sư !”
Đến lúc mới hiểu tại sư đánh nông nỗi , để nhiều quyền kình âm thầm như . Huynh đang dẫn dắt đột phá cảnh giới.
Ta tuyên bố, Đại sư chính là sư nhất!
Ta dám nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng thu liễm tâm thần bắt đầu đột phá. Có sự chỉ điểm của sư , đột phá khá thuận lợi.
Chính vì quá thuận lợi, dược lực của Linh dược xung kích bức tường mà nuốt đó sử dụng hết. Luồng dược lực tiêu hao, chạy loạn trong cơ thể , nhất thời như say rượu, bắt đầu lơ mơ.
Hay còn gọi là say Linh dược.
Ta thấy sư cau mày .
Ta đưa tay lên vuốt hàng lông mày của : “Sư , nhíu mày ?”
Sư như hình, chỉ yên nhúc nhích .
Ta véo má : “Sư , gì?”
Ánh mắt sư tối .
Thấy như một bức tượng bùn, tiến gần, ngừng lay lay cánh tay : “Sư , sư ! Huynh chứ?”
Sắc mặt sư càng thêm u tối.
Ta thấy gương mặt từ từ gần, cho đến khi chỉ còn cách một gần, thậm chí còn cảm nhận thở sâu cạn của .
“Sư ?”
Sư như thấy, tiếp tục từ từ tiến đến gần .
Ta mở to mắt , đột ngột dừng khi chỉ còn cách môi một ngón tay.
Ta thấy sư khẽ thở dài, đầu ngón tay khẽ động, áp chế bộ dược lực trong cơ thể . Đầu óc đột nhiên tỉnh táo.
Giọng sư chút lạnh: “Tỉnh ?”
Ta xoa thái dương: “Đầu đau quá, tai cũng đau, hình như rõ gì.”
Ta đẩy : “Khó chịu quá, sư , , nghỉ ngơi .”
Sư cũng vạch trần , bước hai bước khỏi cửa phòng. Khi sắp đóng cửa, đột nhiên đưa tay chặn cửa : “Sư cảm ơn ?”
Ta qua loa đáp: “Nhất định, ngày mai nha? Ngày mai nhất định cảm ơn.”
Cho đến khi cuối cùng đóng cửa phòng , mới thở phào một dài. Rồi lập tức xuống củng cố cảnh giới.
Hừ, nam nhân thể ảnh hưởng đến việc tu luyện của .
10.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-la-tam-ma-cua-dai-su-huynh/chuong-4.html.]
Ngày mai cũng giống như , đều là thời gian xa xôi đến nỗi tồn tại.
Thế nên ngày hôm , đương nhiên chẳng màng đến chuyện tìm Đại sư . Nào ngờ Đại sư tìm đến tận cửa.
Không chứ, chỉ khách sáo một chút, coi là thật?
Ngày hôm qua xảy chuyện ngượng ngùng đến thế, gặp mặt là điều thể, chỉ đành giả vờ mất trí nhớ mới thể tiếp tục tu luyện.
Thế là mở cửa. Tu luyện bận rộn. Huynh thể hiểu cho chứ?
Đại sư liên tục đến tìm mấy . Rốt cuộc ? Chẳng qua chỉ là chút ơn huệ lớn giúp đột phá thôi mà. Sao thật sự báo đáp chứ?
Ta bèn trực tiếp mở kết giới ngay ngoài phòng. Sư , hiểu ý của chứ?
Nào ngờ ngày hôm , sư tôn gọi tất cả chúng đến. Ta và sư , mặt đối mặt.
Sư mái tóc đen buông lơi, ánh mắt lạnh nhạt: “Sư , đang bế Sinh Tử quan, nếu quấy rầy sẽ thất khiếu chảy m.á.u ?”
Ta nghiêm nghị đáp: “Chuyện của sư tôn, thể coi là quấy rầy?”
Ánh mắt sư tôn rơi sư , thôi. Ta thoáng thấy sư khẽ lắc đầu, sư tôn bèn thở dài một tiếng: “Thôi .”
Trò đánh đố khiến và những khác đều mơ hồ hiểu.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Sư phụ cũng chẳng giải thích, chuyển đề tài, về chuyện chính.
Ba tháng một bí cảnh mới xuất hiện, tên là Bí cảnh Huyễn Châu, chỉ cho phép Kết Đan Kỳ tiến . Bảy ngày chính là lúc Bí cảnh Huyễn Châu mở . Sư phụ chuẩn để sư áp chế cảnh giới, dẫn vài Kết Đan bọn cùng trong.
… Ta mới đắc tội sư xong để hộ đạo cho , thích hợp lắm ?
Ta dò xét : “Sư mới lịch luyện cùng về, cùng bọn đến bí cảnh Huyễn Châu, quấy rầy việc tu luyện của sư ?”
Dung Phách hổ là do nuôi lớn, lập tức phụ họa: “ , như thế thật phiền phức cho sư !”
Sư liếc : “Không phiền phức. Dẫu giống sư , hễ tu luyện là quên hết chuyện.”
Ta ngước đầu trời.
11.
Ngày tiến Bí cảnh Huyễn Châu, các tông môn đều mặt.
Xung quanh vài gương mặt quen thuộc tiến chào hỏi .
Lời còn hai câu, Dung Phách nghiêng chắn phía , tiếp lời trò chuyện cùng những đó.
Đều là các vị đạo hữu nam, Dung Phách nhiệt tình như thế gì. Ta hiểu. Đệ vấn đề gì về khuynh hướng đó chứ?
Nhìn thấy đạo hữu khác vòng qua Dung Phách để chuyện với , lời hai câu, Đại sư đang một bên chợt lên tiếng, hiểu bắt đầu chỉ điểm tu hành cho vị đạo hữu .
Sư với tư cách là đầu trong thế hệ trẻ hiện nay, sư chỉ điểm tự nhiên vui mừng khôn xiết, quên mất đang cạnh.