Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Không Cần Phu Quân Ở Thiên Giới - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-23 13:18:27
Lượt xem: 104

Sau khi nhảy xuống Tru Tiên Đài, ta ở nhân gian thành thân, sinh con.

 

Năm năm sau, Thượng thần dẫn theo tiểu Tiên đồng đánh phu quân và con trai ta trọng thương, còn khôi phục ký ức của ta.

 

“Nhược Nhược, đừng làm loạn nữa, theo bản quân về đi.”

 

“Mẫu thân, con là Tiểu Sơ mà người yêu thương nhất đây! Người không cần chúng ta nữa sao?”

 

Cả người ta khẽ run lên, càng ôm chặt lấy phu quân và con trai, lạnh lùng nói: "Ừ, không cần nữa.”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

1

 

“Nhược Nhược! Phu quân của ngươi bị người ta đánh rồi!”

 

Lý thẩm thở hổn hển chạy đến: "Quầy hàng cũng bị người ta lật đổ! Tiểu Niệm An khóc lóc không ngừng, ngươi mau đi xem đi!”

 

“Cái gì?”

 

Ta vội vàng buông công việc trong tay xuống, cuống quýt chạy về phía quầy hàng.

 

Khi ta đến nơi, phu quân đã nhắm mắt, ngã sang một bên.

 

Trái tim ta không khỏi run lên: "A Sơn!”

 

Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Niệm An bốn tuổi lại bị một đứa trẻ áo trắng, cao xấp xỉ thằng bé, đ.ấ.m một quyền ngã xuống đất.

 

Cơn giận trong ta bốc lên, ta lao tới đẩy đứa trẻ kia ra, ôm lấy Niệm An vào lòng.

 

“Ngươi là con cái nhà ai? Phụ mẫu của ngươi không dạy ngươi không được tùy tiện đánh người sao?”

 

Niệm An nhìn thấy ta, cuối cùng không nhịn được nữa, ấm ức nhào vào lòng ta khóc nức nở: "Hu hu hu... Mẫu thân!”

 

Ta nhìn thấy trên cổ thằng bé có vài vết cào đỏ, trong lòng không khỏi đau xót.

 

Đứa trẻ áo trắng kia sững sờ, nước mắt lăn dài, rồi òa lên khóc to: "Mẫu thân! Sao người lại đẩy Tiểu Sơ, còn mắng Tiểu Sơ?”

 

Ta sửng sốt, nhíu mày.

 

Sao đứa trẻ này lại gọi ta là"mẫu thân” lung tung như vậy?

 

Niệm An nức nở trong lòng ta: "Mẫu thân... Hắn giật mất ngọc bội của Niệm An...”

 

Lúc này ta mới nhìn thấy trong tay đứa trẻ áo trắng đang cầm ngọc bội của Niệm An, lại nghĩ đến vết thương trên cổ Niệm An, trong mắt không khỏi ánh lên tia giận dữ.

 

Ta đưa tay ra, lạnh lùng nói: "Trả lại cho chúng ta.”

 

Đứa trẻ kia mắt đỏ hoe, cắn môi: "Con không trả!”

 

Ta cau mày, nhìn đứa trẻ kia chằm chằm: "Dù ngươi còn nhỏ tuổi cũng không thể cướp đoạt đồ của người khác, trả lại cho chúng ta ngay!”

 

Nó lại càng ấm ức hơn: "Đây là ngọc bội Vân Long phụ thân tặng mẫu thân! Dựa vào cái gì mà phải trả cho hắn? Con không trả!”

 

Ta chưa từng thấy đứa trẻ nào ngang ngược như vậy, biết rằng nói lý lẽ nhất định là không thể đòi lại được, ta định bước lên giật lại ngọc bội.

 

Nhưng một bóng người đột nhiên chắn ngang trước mặt đứa trẻ kia.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-can-phu-quan-o-thien-gioi/chuong-1.html.]

Ta ngẩng đầu, chỉ thấy đó là một nam nhân có khuôn mặt sắc lạnh, sống mũi cao, môi mỏng, dung mạo tuấn mỹ không tì vết, đứng đó tựa như thần linh giáng thế.

 

Đôi mắt phượng dài hẹp của y sâu thẳm, nhìn ta chăm chú không chớp mắt, không hiểu sao khiến lòng ta vô thức run lên.

 

Ta bất giác lùi lại hai bước, nhìn thấy đứa trẻ phía sau y có dung mạo giống y đến lạ, trong lòng thầm siu đoán rằng người này chính là phụ thân của đứa trẻ kia.

 

Nhưng bọn họ không chỉ đập phá quầy hàng của chúng ta, còn đánh trọng thương phu quân và Niệm An, bây giờ lại còn ngang nhiên chiếm đoạt ngọc bội của con ta.

 

Thế gian này làm gì có đạo lý như vậy?

 

Nghĩ đến đây, ta cắn răng nói: "Vị lang quân này, làm phiền các người trả lại đồ cho chúng ta, còn có phu quân của ta...”

 

Ta còn chưa nói xong, sắc mặt nam nhân kia đã tối sầm lại, đôi mắt lạnh lẽo như băng: "Nhược Nhược... Hắn không phải phu quân của nàng.”

 

Ta khẽ nhíu mày lại, hai phụ tử nhà này sao đều có chút điên điên khùng khùng vậy?

 

Ta tiếp tục nói: "Phu quân của ta cũng bị các ngươi đánh...”

 

Dường như y lại càng tức giận hơn, đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, đôi mắt hẹp dài đã nhuốm đầy lửa giận: "Nhược Nhược, ta đã nói rồi, hắn không phải.”

 

Ta vùng vẫy muốn thoát ra nhưng bàn tay của y chẳng hề nhúc nhích chút nào, ta vừa tức giận vừa bực bội: "Tên vô lại! Mau buông tay ra!”

 

Ánh mắt y trầm xuống, dường như muốn nói gì đó nhưng tay y đang nắm chặt cổ tay của lại bị một lực mạnh hất ra.

 

Là phu quân!

 

Hắn ôm lấy ngực, đứng chắn trước mặt ta, chỉ là thân hình có chút lảo đảo, gằn từng chữ một với người kia: "Không được... ức h.i.ế.p thê tử và con trai của ta!”

 

Ta vội vàng đỡ lấy hắn, trong mắt tràn đầy lo lắng: "A Sơn, chàng tỉnh rồi? Chàng có sao không?”

 

A Sơn lắc đầu, càng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn: "Nhược Nhược, ta không sao.”

 

Chúng ta không hề hay biết, ánh mắt kẻ kia rơi xuống đôi tay đang đan vào nhau của chúng ta, quanh thân chợt lóe lên sát khí lạnh thấu xương.

 

Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng hô lớn: "Người của quan phủ đến rồi!”

 

Mấy vị quan sai ập đến vây chặt lấy chúng ta, hàng xóm láng giềng xung quanh mồm năm miệng mười, kể lại mọi chuyện rõ ràng rành mạch.

 

Vị quan gia dẫn đầu chính là Sở Thiên, con trai của Lý thẩm, là người quen biết với chúng ta. Hắn ta khẽ gật đầu với chúng ta, rồi chống đao tiến về phía phụ tử nhà kia: "Hành hung giữa phố, trắng trợn cướp đoạt đồ vật của người khác, hai người các ngươi có biết tội không?”

 

Đứa trẻ áo trắng kia bặm môi, hai ngón tay khẽ siết chặt nhưng lại bị nam nhân kia ngăn lại.

 

Người kia nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, trầm giọng nói: "Tiểu Sơ, đưa ra đây.”

 

Đứa trẻ kia tức tối dậm chân: "Phụ quân!”

 

Nhưng cuối cùng nó vẫn miễn cưỡng đưa ngọc bội ra, nam nhân kia lại lấy từ trong tay áo một thỏi vàng, đặt lên bàn.

 

Nhìn thấy y ra tay hào phóng như vậy, đám người xung quanh lập tức bàn tán xôn xao.

 

A Sơn mấp máy môi, chỉ lặng lẽ nhìn người kia chằm chằm, không hề đưa tay nhận lấy.

 

Sở Thiên lại đưa ngọc bội và thỏi vàng giao đến trong tay chúng ta, xích lại gần thấp giọng nói: "A Sơn ca, tẩu tử, ta thấy người này không phú thì quý, nếu bắt sợ rằng ngay cả đánh gậy cũng không thể đánh được, nếu như A Sơn ca không bị thương nặng, chi bằng nhận vàng rồi bỏ qua chuyện này đi.”

 

Ánh mắt A Sơn dương như lóe lên tia phức tạp, hai tay siết chặt thành nắm đấm, toàn thân căng cứng.

 

 

Loading...