Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-05-14 09:51:31
Lượt xem: 259
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
44.
Ngày thành thân mỗi lúc một gần.
Ta – kẻ mang danh “bệnh nhân hay thổ huyết” – được mọi người nhất mực cưng chiều.
Ngay cả Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng cũng chẳng cãi vã nữa, sợ chọc ta tức giận.
Mẫu thân của Quý Thành Ngọc tuy không biết bệnh tình thật sự của ta, nhưng vẫn tỉ mỉ chuẩn bị đủ món ngon mỗi ngày.
Ta ăn chơi cả ngày, cuối cùng mập lên một vòng.
Tết Trung thu, khắp phố giăng đèn kết hoa.
Mỗi loại đèn đều rực rỡ treo cao, chưa tới tối mà ta đã hoa cả mắt.
“Wow, đèn cá to đẹp quá đi!” – Tiểu Bạch chỉ vào chiếc đèn cá khổng lồ đang được người ta khiêng đi, hưng phấn reo lên.
“Đến tối thắp sáng lên còn đẹp hơn.” – Tiểu Hoàng hiếm khi không tranh cãi, nhẫn nại giải thích từng loại đèn khác cho Tiểu Bạch nghe.
Phố xá trưng đầy lồng đèn nhỏ xinh tinh xảo.
Quý Thành Ngọc mua cho mỗi người một cái, trừ Tiểu Hắc – vì nó vẫn là một con chim.
“Đêm nay còn được thả đèn trời và đèn hoa đăng nữa.
Nhưng người đông, cẩn thận lạc nhau.” – Quý Thành Ngọc dặn dò.
Ta nhìn sân khấu kịch dựng tạm ở phía xa: “Tối nay còn có diễn kịch?”
“Hai ba nhà giàu chung tiền mời đoàn hát nổi tiếng tới mừng Trung thu.” – chàng gật đầu.
“Tối nay chắc náo nhiệt lắm, phải đi sớm chiếm chỗ đẹp!” – ta hô lên, Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng vội vàng hưởng ứng.
Chúng ta dạo từ đầu phố đến cuối ngõ.
Từ xiên hồ lô ăn tới quầy hoành thánh.
Bụng đã đầy, miệng vẫn không ngừng nhai, tay xách thêm một túi, mắt vẫn đảo quanh tìm xem còn món gì chưa thử.
Quý Thành Ngọc đỡ trán đi theo phía sau, bận rộn móc bạc trả tiền.
Tối xuống, ánh đèn lên rực rỡ.
Đèn cá, đèn hoa, đèn giỏ tre, đèn cung đình, đèn lụa – trăm hoa đua nở.
Các cửa tiệm lớn trong trấn đều tranh tài treo đèn, gọi là “đấu đèn”.
Tốn bạc mời thợ giỏi làm đèn đẹp thật to, vừa thể hiện khí thế, vừa thu hút khách.
Chúng ta lẫn trong đám đông, vừa ngắm đèn rồng phượng nhà này, vừa bình phẩm đèn nấm nhà kia, cười đùa không ngớt.
Quý Thành Ngọc đi sau một bước.
Chợt ta ngoảnh đầu lại, dưới muôn trùng đèn hoa, chàng mỉm cười với ta – không lời, nhưng đủ khiến lòng ta ngập đầy thỏa mãn.
Đi ngắm đèn tất nhiên không tránh khỏi giải đố đèn.
Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng là dân “mù chữ”, ta đoán trúng một câu được thưởng xiên hồ lô.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Thấy Tiểu Hắc thèm thuồng, Quý Thành Ngọc đoán liền bốn câu, được mấy món như đèn hoa, khăn tay… cho tụi ta chia nhau.
Thế là, tay ta ôm thêm hai cái đèn hoa.
Đi ngang quầy đậu hũ của Triệu Liên, nàng vừa dọn xong.
Ta tặng nàng một cái đèn đã mua trước, còn giữ lại đèn hoa “tình phu thê” mà Quý Thành Ngọc đoán trúng – thấy cái tên may mắn, hợp ý.
Triệu Liên được tặng quà thì quýnh quáng cảm ơn.
Kịch đã bắt đầu.
Chúng ta chen không vào trong, chỉ có thể đứng từ xa nhón chân xem.
“Ta cõng nàng.” – Quý Thành Ngọc nói.
Leo lên lưng chàng, quả nhiên nhìn rõ ràng.
Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng lại tranh nhau ai phải cõng ai.
Tiểu Hoàng bảo Tiểu Bạch lớn hơn thì phải cõng nó.
Tiểu Bạch thì cho rằng Tiểu Hoàng là nam nhân, lại là cọp, đương nhiên phải cõng mình.
Không ai chịu ai, cuối cùng cả hai đều vừa nhảy vừa xem.
Ta vừa tức vừa buồn cười, bèn vỗ vai Quý Thành Ngọc: “Đi thôi, chúng ta qua chỗ khác chơi.”
Ven sông, người ta thả đèn hoa đăng.
Hàng nghìn chiếc đèn trôi sáng rực cả khúc sông.
Đèn hình hoa sen, giữa đặt cây nến, truyền rằng thả đèn xuống sông mà không lật sẽ được toại nguyện.
Chúng ta cũng nhập hội, thành tâm thả đèn cầu nguyện.
Tiểu Bạch chắp tay khấn: “Cầu cho tỷ tỷ Trúc Sênh mau khỏe lại.”
Tiểu Hoàng không chịu kém, định quỳ bị ta kéo dậy, bèn nghiêm túc hô: “Cầu cho Trúc Sênh sống lâu trăm tuổi!”
Tiểu Hắc kêu lên một tiếng: “Á—Trúc Sênh sống lâu trăm tuổi!”
Ba chiếc đèn trôi vào giữa dòng, chen vai thích cánh với muôn vàn ánh sáng khác.
Quý Thành Ngọc ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt đèn lên mặt nước, nhẹ nhàng đẩy ra xa.
“Chàng cầu nguyện gì đó? Để ta đoán thử, chắc là cầu phát tài?” – ta nói.
Chàng bật cười: “Ta cầu cho nàng tự do tự tại, không bị gò bó.”
Lòng chợt dâng lên một tầng ấm áp, ta mỉm cười nhìn chàng.
Bỗng, từng tạng phủ trong cơ thể ta như bị thiêu đốt, đau đớn nhói lên.
Ta vội ngồi xổm, làm bộ thả đèn, cố không để lộ ra ngoài.
“Ta cầu, thế gian oán niệm tiêu tan, tà ma bị trừ, sông yên biển lặng.”
Đèn của ta trôi rất xa, rất vững.
Hít một hơi sâu, mặt mày bình thường mới đứng lên.
Chàng không phát hiện gì bất thường.
Chàng nhẹ tay vén tóc ta ra sau tai, rồi đan tay cùng ta.
“Ôi nhiều đèn trời quá!” – Tiểu Bạch reo lên.
Ngước nhìn, bầu trời đêm lấp lánh như sao.
Tiểu Hoàng đã chạy lấy một cái về.
Nó và Tiểu Bạch thả một cái.
Ta và Quý Thành Ngọc thả một cái.
Trong mắt chàng là đêm dịu dàng, sao trời nhấp nháy.
Ta ngắm chàng không rời.
Bầu bạn quây quần.
Tiếng cười tràn ngập khắp nơi.
Lòng ta hạnh phúc lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-ga-cho-mot-vi-tru-yeu-su/chuong-34.html.]
Ta nói:
“Quý Thành Ngọc, ta yêu chàng.
“Thành thân vốn chỉ là một bước trong nhiệm vụ, nhưng ta thật sự rất thích chàng.
“Cảm ơn chàng đã luôn bao dung, chăm sóc ta.
Dù chàng chưa yêu ta, nhưng ngày tháng còn dài!”
Đèn trời được đốt lên.
Lồng đèn căng phồng, từ từ bay lên.
Mặt chàng bị che khuất.
Ta không nhìn thấy cảm xúc của chàng.
Lòng như phủ một tầng giấy mỏng, căng thẳng đến nghẹt thở.
Đèn lên cao, ánh mắt mang ý cười của chàng lại hiện ra.
Ta thở phào, mũi cay xè.
Nhón chân ôm lấy chàng, tai áp lên lồng n.g.ự.c vững chãi.
Cơn đau xoắn ruột bùng lên, m.á.u không kìm được trào ra khỏi môi.
Ta vội lau đi.
Lúc ấy, giọng chàng khàn khàn vang bên tai: “Trúc Sênh, ta cũng yêu nàng.”
“Ầm!” – như tiếng sét xé trời.
Ta nghe hệ thống vang lên:
“Chiến lược hoàn tất, chuẩn bị thoát khỏi thế giới!”
Ta vội ngẩng đầu nhìn Quý Thành Ngọc, thấy chàng cúi nhìn ta, tay ôm ta khẽ run.
Nước mắt rơi từ mắt chàng.
Ta muốn lau cho chàng.
Nhưng bàn tay mình đã hóa thành bụi, dần dần tiêu tán.
Không chỉ tay, cả chân và người cũng đang biến mất.
“Nàng tự do rồi, Trúc Sênh. Ta yêu nàng.” – chàng nói.
Mọi người vẫn cười đùa náo nhiệt.
Chỉ có chàng đang rơi lệ.
Ta cười với chàng, cố gắng chạm môi vào má chàng.
Nhưng chưa tới nơi, ta đã tan biến hoàn toàn.
Ý thức theo đèn trời bay lên.
Dưới đất, chỉ còn lại bộ y phục.
Quý Thành Ngọc vẫn giữ dáng ôm ta.
Từ trên cao, ta thấy cả núi sông trải dài.
Oán khí và tà khí từng đậm đặc, giờ mờ nhạt như khói.
Thời luân xoay chuyển, mọi chấp niệm theo đó mà tiêu tan.
Cuối cùng, ý thức ta rời khỏi thế giới, rơi vào một không gian thuần trắng.
“Ngươi đã chinh phục được một vị thần.” – hệ thống nói.
“Không, là chàng chinh phục ta.” – ta đáp.
“Hắn yêu ngươi, nhiệm vụ hoàn tất. Nói nguyện vọng đi.” – hệ thống bảo.
Ta vẫn ngẩn ngơ vì câu “ta yêu nàng” của Quý Thành Ngọc.
Ta chẳng nỡ rời chàng.
Nhất là sau khi cởi bỏ bóng ma trong tim, ta lại càng khao khát được sống.
“Ban đầu ta muốn hóa thành gió, tự do trong vũ trụ.”
“Tự do vô biên, không vui không buồn, không gì ràng buộc.”
“Còn bây giờ?” – hệ thống hỏi.
“Giờ ta muốn chính mình cảm nhận sự tốt đẹp của cuộc đời.”
Hệ thống khịt mũi: “Nói hay thế. Rõ ràng là yêu rồi!”
Ta đỏ mặt.
“Ngoan, về bên hắn đi.
Tu luyện chăm chỉ, biết đâu một ngày có thể cùng hắn trở lại thần vị.”
Ta chưa hiểu lắm thì trời đất quay cuồng.
“Vù—!”
“Gió nổi rồi à?” – ai đó nói.
Đèn trời lơ lửng.
Dưới đất là dòng người rộn ràng.
Ta lập tức nhận ra chàng đang quỳ, nhẹ nhàng nhặt lấy áo ta.
Không kịp nghĩ, ta lao thẳng xuống, cuốn theo trận gió mạnh.
Gió nổi lên, tà áo bay phần phật.
Chàng đang ngẩn ngơ, thì ta đã chui vào y phục, miễn cưỡng hiện ra hình người.
Bởi vì chàng ôm lấy áo.
Thành ra như đang bế ngang ta.
Ta mỉm cười nghẹn ngào, chạm vào ánh mắt hoe đỏ của chàng:
“Vị hôn phu, một mình khóc gì thế?”
Chàng ngơ ngác một chốc, rồi ôm chặt ta khóc òa.
“Đừng khóc, đừng khóc.
Giờ ta chỉ là một tiểu phong linh, duy trì hình người không lâu được.”
“Thế… còn thành thân được không?” – chàng hỏi.
Tất nhiên là được, phải thành thân chứ. Nếu không ta quay về làm gì
“Sau khi thành thân, chúng ta còn phải tiếp tục hành tẩu giang hồ đấy.” – ta cười nói.
“Ừ.” – chàng gật đầu.
Hai ta ôm chặt lấy nhau.
Trung thu năm nay, quả là một mùa đoàn viên trọn vẹn.
Cơn gió mang ước mơ tự do, cuối cùng cũng tìm được chốn quay về.