27.
Quý Thành Ngọc báo quan phủ đến thu dọn thi thể.
Chúng lo xong việc, Song Nguyệt Thành thì trời chạng vạng.
Trong thành đèn hoa rực rỡ, vẫn đông vui như cũ.
Từ những chiếc thuyền hoa mặt nước vang lên tiếng tơ tiếng trúc.
Vũ cơ mặc sa y múa lượn uyển chuyển, tựa như tiên sa.
Ta nhiều thêm hai .
Quý Thành Ngọc liền dẫn thuê một chiếc thuyền hoa, ngắm trăng.
Thuyền chỉ hai bọn .
Ta tiếng nhạc từ xa vọng , bèn sang với Quý Thành Ngọc:
“Người thổi sáo gảy đàn, múa ca xướng họa đủ cả.
Chúng chỉ hai , yên tĩnh đến lạnh cả lòng.”
Quý Thành Ngọc chỉ đáp, đưa tay lấy từ túi trữ vật một cây sáo trúc xanh biếc.
Ngón tay thon dài, cầm lấy cây sáo trúc, màu xanh và màu da trắng ngà hòa quyện, thật vặn mắt.
Tiếng sáo ngân lên, trong veo và vang vọng.
“Cỏ xanh, nắng nghiêng, chạng vạng chiều buông.
Khúc tiêu ai thổi, tiễn hồn bên sông.”
Ta một lúc, bỗng nhiên dậy, xoay một vòng mặt .
Tà váy tung bay.
Ta theo tiếng tiêu ngân, ngân nga một điệu ca tự bịa, múa theo nhịp.
Ánh mắt Quý Thành Ngọc dừng nơi khuôn mặt , thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Rồi ánh dần chuyển thành dịu dàng tán thưởng.
Khúc tiêu trong tay cũng dần biến hóa theo vũ điệu của .
Ta bắt đầu đắc ý, dựa theo ký ức trần gian, múa càng lúc càng thuần thục.
Cuối cùng, tiếng sáo dừng .
Ta cũng dừng, thở dồn dập.
Hai chúng đều gì, hồi lâu, cùng bật .
Hắn : “Khúc ca trong trẻo, vũ khúc thanh nhã, tại hạ phúc chiêm ngưỡng.”
Ta xuống bên : “Thế thì còn mau rót cho ly , trơn cổ họng .”
Quý Thành Ngọc rót cho một chén nóng, khẽ :
“Còn gì dặn dò nữa ?”
“Thêm ít trái cây, cam sành .
Mấy món điểm tâm trông cũng tệ…”
Quý Thành Ngọc gọt trái cây từng chút, bày lên đĩa pha lê mặt .
Ta ăn hai miếng, nhịn hỏi:
“Ta múa… thật sự ?”
“Ừ.” Hắn gật đầu.
Ta rõ là vì chiều lòng thực lòng.
Dù cũng khen, tâm tình liền vui vẻ hơn.
Bèn thao thao bất tuyệt kể chuyện trần thế.
Ta vốn học múa, định con đường nghệ thuật.
Trước khi mắc bệnh, từng tham gia ít cuộc thi.
Ta kể cho cảm giác lo lắng hồi đầu tiên sân khấu.
Rồi đầu đạt giải, xúc động đến thế nào.
Không vì , cứ đối diện Quý Thành Ngọc, khao khát giãi bày.
Mà , luôn là lắng .
Kể xong, đầu , nhịn hỏi:
“Ngươi chuyện gì đáng để chia sẻ ?”
Hắn nghĩ một lúc, lắc đầu:
“Thần linh hiểu thất tình lục dục, việc đều xem nhẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-ga-cho-mot-vi-tru-yeu-su/chuong-19.html.]
Ý là chẳng gì đặc biệt đáng nhớ.
“Không , đang hỏi:
Với phận là Quý Thành Ngọc, ngươi điều gì kể cho ?”
Hắn :
“Vậy thì… nhiều chuyện đấy.”
28.
Ta và Quý Thành Ngọc về khách điếm muộn.
Quá mệt, thậm chí buồn rửa mặt, ngã lăn giường là ngủ.
“Nương tử…”
Bên tai, giọng Quý Thành Ngọc khàn khàn đầy ôn nhu.
Ta mơ màng mở mắt, chỉ thấy đang nửa nửa tựa bên cạnh , xiêm y xộc xệch.
Làn tóc dài như thác đổ tùy ý buông xõa.
Áo ngủ trễ xuống, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc phập phồng theo nhịp thở.
Giọt mồ hôi lấp lánh trượt qua sắc đỏ nơi ngực, men theo đường cơ bụng mà rơi xuống nơi sâu hơn…
Cổ họng nghẹn : Chết tiệt, cảnh kích thích quá!
Quý Thành Ngọc cúi áp sát, đuôi mắt cong cong:
“Nương tử, tiếp tục ?”
Tiếp tục… gì cơ?
Đầu vang một tiếng ong, trống rỗng.
Cúi , phát hiện cũng chỉ mặc mỗi một lớp mỏng manh chẳng đáng kể.
“Xin nàng xót thương.”
Hắn rướn tới, nắm lấy tay , khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.
Cảm giác mềm mại và ấm nóng nơi môi khiến cả cánh tay như điện giật, run rẩy từng tấc da thịt.
Ta định rút tay về, nhưng Quý Thành Ngọc chẳng dịu dàng như khi — chút bá đạo, tiếp tục hôn lên tay , dọc theo cánh tay, chậm rãi đến vai…
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Cuối cùng, chạm lên môi .
Ta trợn to mắt, nhưng khống chế bản , theo phản xạ đáp nụ hôn .
“Quý Thành Ngọc, thích ?”
Ta hỏi.
Đối phương trả lời.
Lại thấy giọng Tiểu Hoàng vang lên:
“Ta… chỉ là đói bụng nên tìm chút đồ ăn thôi mà…”
Cảnh vật mắt chao đảo, đổi liên tục.
Ta lắc mạnh đầu.
Tỉnh .
Mới phát hiện tay chân đang quấn chặt lấy Quý Thành Ngọc — hai tay ôm cổ , hai chân ghì quanh eo .
Hắn đang bế , một tay giữ , tay còn xách gáy Tiểu Hoàng.
Thấy tỉnh , ngượng ngùng một cái:
“Tiểu Hoàng vô tình lục bùa cầu tự, đang dạy dỗ nó một trận.”
Thì , bùa cầu tự mà bà lão ở miếu tặng giấu huyền cơ bên trong — thể khiến tâm loạn ý mê, rơi xuân mộng… chuyện phù hợp với việc “tạo giống nối dõi”.
Quý Thành Ngọc đặt xuống, búng nhẹ mũi Tiểu Hoàng:
“Sau tùy tiện lục đồ.”
Tiểu Hoàng gật đầu, chờ buông liền nhào ngay lòng :
“Hu hu, dữ quá!”
Giờ dám thẳng Quý Thành Ngọc.
Chỉ cần nghĩ đến mấy cảnh trong mộng là mặt đỏ bừng.
Ta nghiêm giọng dạy dỗ Tiểu Hoàng:
“Đáng đời ngươi!”
Nửa đêm đó, Quý Thành Ngọc ngủ cùng giường với nữa.
Còn cũng thấy ngại đến mức chỉ dám nghiêng lưng , mơ mơ màng màng chìm giấc ngủ nữa.