Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-05-14 09:17:50
Lượt xem: 337

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

18.

Không biết đã ngủ bao lâu.

Khi tỉnh dậy, ta mơ mơ màng màng cảm nhận gió lớn thổi “vù vù” xung quanh.

Vừa mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt là gương mặt tuấn tú của Quý Thành Ngọc.

 

Hắn rút tay khỏi trán ta, khóe môi cong lên, mỉm cười nhè nhẹ.

“Ngươi mà còn không tỉnh dậy, e là sẽ ngủ thẳng đến tiết Lập Thu mất thôi.”

 

Từ đầu hạ ngủ tới lập thu!

Ta giật mình ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện ra mình đang ngồi trên lưng một con chim khổng lồ.

Chim toàn thân đen nhánh, sải cánh dài tới hơn mười trượng.

Bay vút trong mây như một tia chớp đen xuyên qua tầng trời.

 

“Tiểu Hắc? Chúng ta đang cưỡi trên lưng Tiểu Hắc sao?”

Ta hơi choáng: 

“Không phải đang trừ yêu sao? Giờ đi đâu vậy?”

 

“Kha kha” - Tiểu Hắc cười quái dị một tiếng, 

“Cô nương ngủ liền ba ngày ba đêm, mọi chuyện sớm xử lý xong cả rồi.”

 

Ta chẳng giúp được gì, có chút ngượng ngùng nhìn về phía Quý Thành Ngọc.

Hắn lại chẳng hề để tâm.

 

Không nhịn được tò mò, ta hỏi hắn chuyện nhà họ Tú Tài cuối cùng ra sao.

Hóa ra, phủ họ Lưu quả thật bao năm qua vẫn bí mật hiến tế người sống cho giao long dưới đáy giếng.

Mỗi lần giao long ăn thịt người xong, pháp lực lại khôi phục phần nào, liền cho Lưu phủ một chút lợi ích.

Giao long biết dùng chút ảo thuật nhỏ để mê hoặc người khác, khiến người ta trông thấy “nạn nhân” trở về nhà an toàn, thực chất chẳng bao lâu sau liền biến mất.

 

Đến lúc giao long gần hết thọ nguyên, nhà họ Lưu vẫn không biết gì, chỉ biết dâng người sống vào giếng.

Một mạng không đủ, đẩy tiếp hai mạng.

Bởi vì không còn giao long nuốt, những oan hồn uổng tử ấy sau khi c.h.ế.t oán khí bất tán, tụ lại hóa thành ác quỷ.

Ác quỷ thường ngày trú trong thân lão gia họ Lưu, đói bụng liền hiện ra hại người.

Vợ chồng con trai của ông cụ ăn xin kia chính là bị nó hút đi tinh phách.

 

Quý Thành Ngọc đã tiêu diệt ác quỷ.

Thuận tay báo quan, nhà họ Lưu bị giam cả nhà.

Giọng hắn đều đều, chẳng chút xúc cảm, nhưng ta lại thở dài không thôi.

Có những kẻ ngoài mặt thanh danh rạng rỡ, người người kính nể, ai ngờ bên trong lại là loài ác quỷ đội lốt người.

 

“Giờ chúng ta đi đâu?”

“Thân mẫu ta sắp sinh nhật, cần ghé thăm bà một chuyến.”

 

Ta gật đầu: “À đúng rồi, ta nhớ kiếp ấy...

Từ sau khi ngươi rời nhà, mỗi năm chỉ ngày sinh nhật bá mẫu là ta mới gặp được ngươi một lần.”

 

Quý Thành Ngọc có phần kinh ngạc: “Ngươi còn nhớ những chuyện kiếp đó?”

 

“Nhớ chứ, ngươi không biết đâu, khi ấy điều ta mong đợi nhất mỗi năm chính là được gặp ngươi một lần.”

Nói xong thấy hơi mập mờ, ta vội chữa: 

“Ngươi cũng biết đấy, phải công lược ngươi, thì ít nhất cũng cần cơ hội gặp mặt chứ.

Chậc, tiếc là cuối cùng vẫn thất bại.”

Ta thì thào lẩm bẩm.

 

“Thực ra, được gặp lại ngươi, ta cũng thấy rất vui.”

Không ngờ Quý Thành Ngọc lại nói vậy.

Hắn ngẫm nghĩ, như đang hồi tưởng gì đó:

“Điều khiến ta vui, là nhìn thấy ngươi bình an thêm một tuổi, không giận dữ mà hủy diệt thế giới.”

 

Ta suýt chút bị cảm động, lại bị câu cuối chặn ngang.

Thôi cũng được, xem như có người còn nhớ đến mình.

 

Hai ngày sau đến Long Hưng trấn.

Quý Thành Ngọc bảo ta về nhà cùng hắn, nhưng ta thấy không tiện, nên ở trọ trong khách điếm trong trấn.

Tới sinh nhật mẫu thân hắn, hắn vẫn đến tận nơi mời ta.

 

“Mẫu thân nói, nếu ngươi không đến, bà sẽ đích thân tới mời.”

Ta đành theo hắn về nhà, nơi đã xa cách bấy lâu.

 

Nhà họ Quý ở một khuôn viên sát hồ, hai gian viện, nơi nơi đều được quét tước sạch sẽ.

Trong nhà chỉ có Quý mẫu, một bà v.ú già và hai tiểu đồng.

 

Ta vừa đến, Quý mẫu đã kéo tay ta ngắm nghía, trách móc Quý Thành Ngọc vì sao không sớm dẫn ta về.

Lúc ăn cơm, bà còn liên tục gắp thức ăn cho ta.

Nhìn bát cơm chất đầy như núi, ta dở khóc dở cười. 

Bà chắc chắn đã hiểu lầm điều gì đó rồi.

 

Ăn xong lại cùng bà trò chuyện, mãi tới khi ánh hoàng hôn nghiêng đổ.

Quý Thành Ngọc bảo sẽ đưa ta về.

 

Ta đi trước, hắn theo sau, men theo bờ hồ chậm rãi tản bộ.

Ánh chiều tà kéo bóng hai người ta dài loang trên mặt đất.

Ta đá một hòn sỏi xuống hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-ga-cho-mot-vi-tru-yeu-su/chuong-13.html.]

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Mặt hồ được ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, gợn lên từng vòng lăn tăn.

 

Có người đang chèo thuyền, chim cốc đứng ven thuyền xin ăn cá;

Có người hát ca, nghe không hiểu, nhưng không ồn ào;

Có người la hét trên bờ, làm bầy sẻ trên cây kinh hãi bay tán loạn.

 

“Ta nhớ, mùa hè chỗ này có sen nở.”

Ta chỉ về phía vùng nước xa xa. 

 

Quý Thành Ngọc nhìn theo, bỗng bật cười.

“Đúng vậy, có muốn xem không?”

 

“Bây giờ ư?”

 

Hắn gật đầu, bước tới một chiếc thuyền nhỏ đang neo gần đó.

“Thúc thúc, thuê thuyền một tối.”

Mọi người xung quanh đều quen biết, thoải mái đáp ứng.

 

Quý Thành Ngọc cầm sào tre, từ từ đẩy thuyền ra xa.

Trời dần tối, ánh hoàng hôn rực rỡ tan biến.

Thay vào đó là lớp sương xanh mờ bao phủ.

Không còn nhìn rõ bờ, chỉ còn âm thanh của nước vỗ.

 

“Đầu hạ, lá sen còn chưa kịp mở đâu.”

Ta ngồi đầu thuyền, thả chân xuống nước, đung đưa vô thức.

 

Quý Thành Ngọc không nói gì.

Hắn bước đến, ngón tay ngưng tụ một luồng sáng vàng.

Những chú ngữ dài chậm rãi vang lên.

 

Ta ngẩng đầu, thấy hắn dưới đêm tối mênh mang như nước, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt trầm tĩnh như thần linh giáng thế.

 

Thuyền nhỏ bỗng bị vật gì dưới nước đội lên.

Chỉ nghe “rào rào” một tiếng, sóng nước tung tóe.

 

Chớp mắt, vô số lá sen lớn hơn người trồi lên khỏi mặt hồ.

Màu xanh ngọc chen chúc sát nhau.

Giữa những khe lá là những đóa sen nở rộ hoặc chúm chím.

 

Hương thơm thanh nhã ùa tới như sóng.

Thuyền bị đám cây sinh trưởng nhanh chóng bao vây, đèn lồng đầu thuyền lắc lư theo sóng nước.

 

Cảnh tượng trước mắt khiến ta sững người.

Đưa tay khẽ chạm vào lá sen mềm mướt, còn đọng sương.

Những đốm sáng li ti tung bay—là hàng vạn con đom đóm.

 

“Nếu thích, ngươi có thể hái vài đóa cắm trong bình.”

Quý Thành Ngọc vừa nói, vừa bẻ một đóa sen non, đặt vào tay ta:

“Những thực vật này rất nhanh sẽ khô héo, nhưng không ảnh hưởng đến sự sinh trưởng về sau.”

 

Chưa từng chèo thuyền hái sen, ta thấy rất mới lạ.

Đội một chiếc lá sen lên đầu, tay liên tục hái hoa.

Chẳng mấy chốc, cả lòng ta đầy những đóa sen rực rỡ.

 

Quý Thành Ngọc đã ngừng chèo, con thuyền tự trôi theo dòng.

Lúc này một số hoa đã héo, để lộ những đài sen tròn mọng.

 

Hắn đứng bên cạnh, khóe môi mang nụ cười nhạt, nhìn ta bóc sen ăn.

“Muốn nếm thử không?” - Ta đưa tay, chìa ra một hạt đã bóc sạch.

 

Quý Thành Ngọc khẽ nói cảm ơn, nhận lấy rồi cũng học theo ta, ngồi xuống đầu thuyền.

Hắn chắc cũng chưa từng chơi thế này bao giờ.

Ta nhớ, đời thứ ba hắn luôn nghiêm mặt như tượng.

 

“Ngon không?”

Ta vừa nhai hạt sen vừa hỏi, vị ngọt thanh xen lẫn chút đắng lan ra đầu lưỡi.

 

Hắn khẽ gật đầu, cũng đặt vào tay ta một vật.

Tưởng là hạt sen, ta không để ý mà cho luôn vào miệng.

Ai ngờ, vừa cắn một cái, vị ngọt mật quen thuộc lan ra.

 

“Kẹo bánh ú ?”

Ta ngạc nhiên: “Ngươi lấy ở đâu ra vậy?”

 

Quý Thành Ngọc lấy ra một gói lá tre gói chặt từ trong túi trữ vật:

“Bất chợt nhớ ra ngươi thích ăn, nên mua về.”

 

Ta lúc nào ...

À, nhớ rồi. Đời thứ ba, ta muốn lấy lòng hắn nên ngày nào cũng tặng hắn kẹo bánh ú.

Từ lần đầu gặp, cho tới khi hắn bái sư rời nhà.

Sáng sớm hôm ta ngã hồ ấy, cũng tặng hắn một viên.

 

Loading...