Ta Chỉ Muốn Mượn Ngài Đứa Con - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-10-13 01:15:25
Lượt xem: 104

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta mệt mỏi ăn xong bữa sáng, bàn ngẩn .

“Nương nương, đừng nản lòng nữa.”

Ngân Bình an ủi : “Không thì chúng nghĩ cách khác.”

“Còn cách nào nữa chứ…”

Ta liệt ghế, “Hoặc là cầu trời đừng thu Tiêu Minh , hoặc là bây giờ tự c.h.ế.t quách cho xong.”

Việc thu Tiêu Minh thể.

Mũi tên đó tẩm độc, trúng ngay tim.

Trước đây ngày ngày mong c.h.ế.t , bây giờ chút hối hận, dù lúc đó cũng phi tần con nối dõi tuẫn táng.

Phiền thật.

Không thể để một phiền lòng , thế là phất tay áo dậy, tìm vị hòa thượng xinh .

Hòa thượng đang giảng bài cho các tiểu sa di.

Ta lén lút lẻn , bên cạnh tiểu Minh Tịnh đang ngủ gật.

Tiểu Minh Tịnh giật tỉnh dậy, thấy liền tròn mắt: “Nương nương?”

Ta vội bịt miệng , hiệu im lặng.

Tiểu Minh Tịnh ngoan ngoãn gật đầu.

Ta từ từ thả tay , chuyển ánh mắt sang đang giảng bài.

Hắn vận tăng bào màu trắng ngà, dáng cao ráo, vai lưng thẳng tắp, tựa như cây tùng tuyết nhiễm bụi trần núi tuyết.

“Nơi tịnh tâm, gì bằng niệm Phật. Một niệm tương ứng một…”

Giọng như suối trong núi, trong trẻo dịu dàng.

Sao thể ngủ gật chứ?

Ta đồng tình liếc tiểu Minh Tịnh.

Ta chăm chú một lúc.

Nghe , cũng ngủ

Trong cơn mơ màng, cảm thấy đang chuyện bên tai.

“Nương nương, đến lúc .”

Lại một giọng quen thuộc vang lên: “Để nàng ngủ .”

Mãi cho đến khi tiếng lật sách cho tỉnh giấc, “chậc” một tiếng, khó chịu : “Lật xoèn xoẹt cái gì thế? Không thấy đang ngủ ?”

“Không thấy.”

Một giọng chút lạnh lùng, lập tức tỉnh táo .

Trong sảnh đường tối om, chỉ vài ngọn đèn dầu thắp lên.

Tịch Vô ở phía , tay cầm một quyển kinh thư, đang cúi mắt .

Ta chút ngượng ngùng: “Tan học bao lâu ?”

“Không lâu lắm.” Hắn từ từ lật một trang kinh thư, thản nhiên , “Cũng chỉ mới bốn canh giờ thôi.”

Ta ho một tiếng để che giấu sự bối rối, đó bình tĩnh lau vết nước miếng ở khóe miệng.

“Là do pháp sư giảng quá, cẩn thận đến nhập tâm.”

Hắn để ý đến , gấp kinh thư từ từ dậy thổi tắt những ngọn nến trong sảnh.

Bóng tối ập xuống, chỉ thể dựa ánh trăng yếu ớt để thấy đang bước ngoài.

Ta theo : “Pháp sư tan học ?”

Giọng lãnh đạm: “Muốn thêm kinh thư một chút.”

“Sao về phòng ?”

“Lười động.”

Ta còn tiếp tục theo , nhưng Ngân Bình gọi .

“Nương nương, đến lúc về .”

Ngân Bình khoác cho một chiếc áo choàng mỏng, khẽ : “Tiểu Tiễn Tử tin tức truyền đến.”

Ta lập tức căng thẳng: “Tiêu Minh c.h.ế.t ?”

Ngân Bình lắc đầu: “Sống .”

“Sống ?” Ta kinh ngạc, “Rốt cuộc là mạng nên tuyệt là mạng nên tuyệt?”

Ngân Bình : “Nghe trong cung một vị đại phu giỏi đến, vị đại phu đó chữa khỏi vết thương cho hoàng thượng xong là luôn.”

6

Sao trùng hợp như ?

“Sao cứ cảm thấy chút kỳ lạ nhỉ?”

“Nương nương, đừng quan tâm đến chuyện kỳ lạ kỳ lạ nữa.” Ngân Bình lấy một bức thư đưa cho , “Thư của hoàng thượng gửi đến.”

Ta mở thư , giấy chỉ hai chữ lớn.

“Về ngay.”

Vết mực thấm qua mặt giấy, chữ nguệch ngoạc, lộn xộn, thể thấy sự bực bội của .

Ta vò tờ giấy thành một cục nắm chặt trong lòng bàn tay, dặn dò Ngân Bình: “Đi thu dọn đồ đạc, ngày mai khởi hành.”

Ngọn nến khẽ lay động, Ngân Bình bận rộn qua , trong lòng đang nghĩ gì.

Ánh trăng tràn qua cửa sổ đột nhiên một bóng che khuất, vô thức đầu , chỉ thấy trong ánh trăng vô biên một bóng lưng cao gầy, thẳng tắp.

Là Tịch Vô.

Hắn đang xách một ngọn đèn, định .

Ta vội vàng dậy đuổi theo, dừng lưng : “Pháp sư.”

Người ở phía xa khựng , đó từ từ .

Trong đêm tối, chỉ đôi mày mắt của là rõ ràng, dịu dàng, vận tăng bào trắng ngà hề thua kém bất cứ thứ gì đẽ đời.

Ta đến mặt , do dự một lúc : “Ta… ngày mai .”

Hắn cúi mắt , ánh mắt lãnh đạm: “Tiểu tăng chúc thí chủ thượng lộ bình an.”

“Không còn gì khác ?”

“Không .”

Ta tức đến nghiến răng.

Biết ngay là thể trông mong gì ở vị hòa thượng mà.

Ta xung quanh, thấy ai, liền nhón chân nhanh chóng hôn lên môi một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-chi-muon-muon-ngai-dua-con/chuong-3.html.]

Động tác quá nhanh, chờ hôn xong Tịch Vô vẫn kịp phản ứng.

Hắn dường như chút sững sờ.

Ta ném một câu “Sau duyên sẽ gặp chạy về phòng.

Dựa cánh cửa đóng chặt, tim đập thình thịch như trống dồn.

Ngân Bình ở bên cạnh nheo mắt : “Nương nương, nô tỳ đều thấy cả.”

Ta cố tỏ tự nhiên bưng tách lên, giả ngốc: “Cái gì?”

“Nương nương hôn pháp sư!”

Giọng to đến mức sợ hãi vội vàng vứt tách xuống bịt miệng nàng .

“Ngươi cho tất cả đều !”

Ngân Bình chớp mắt , giãy khỏi tay : “Bị hoàng thượng thì ?”

Nhắc đến Tiêu Minh, khinh thường một tiếng: “Ta quan tâm ?”

“Còn pháp sư thì ? Pháp sư là của Phật môn mà.”

“Hoàn tục ?!”

Ta về phía cửa sổ : “Ta mong đừng tục, mặc tăng bào trông cũng đấy chứ.”

Vừa đầu , và Tịch Vô đối mặt .

Ta: …

“Rầm –”

Ta đóng cửa sổ .

Sao còn ?

Hắn lẽ thấy những gì chứ?

“Cốc cốc –”

gõ cửa sổ, giọng của Tịch Vô truyền đến: “Túi thơm của thí chủ rơi .”

Ta vô thức sờ thắt lưng, quả nhiên thấy túi thơm nữa.

Mở cửa sổ , thấy bóng dáng của Tịch Vô, chỉ một chiếc túi thơm đặt bệ cửa sổ.

Ta lấy túi thơm nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm giác ấm áp còn sót , dường như vẫn còn ấm của .

7

Sáng sớm hôm , khởi hành về cung.

Tất cả trong chùa đều tiễn , duy chỉ thấy bóng dáng của Tịch Vô.

Ta hỏi tiểu Minh Tịnh đang níu váy chịu buông: “Sư thúc của ngươi ?”

Tiểu Minh Tịnh giọng non nớt đáp: “Sư thúc đang ở Phật đường niệm kinh, ngài từ sáng sớm .”

Thôi , kinh thư là mạng sống của , rời sống nổi.

Tiểu Minh Tịnh tủi : “Nương nương chỉ quan tâm đến sư thúc, quan tâm đến Minh Tịnh gì cả.”

Lòng lập tức mềm nhũn, xổm xuống xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của , dỗ dành: “Sau khi về sẽ cho mang đồ ăn ngon đến cho ngươi, ?”

Lúc tiểu Minh Tịnh mới nở nụ : “Vậy nương nương đừng quên nhé.”

Dỗ dành xong tiểu Minh Tịnh, trong chùa một cuối, lúc mới lên xe ngựa.

Còn cách thành nửa dặm đường, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, xe ngựa cũng dừng .

Ta tò mò ngoài, thấy Tiêu Minh vận trường bào màu đen, sắc mặt âm trầm ngựa.

Không đợi phản ứng, Tiêu Minh lên xe ngựa.

Hắn chằm chằm, phun hai chữ: “Ra ngoài.”

Ngân Bình đang quỳ bên cạnh như đại xá, vội vàng lui ngoài.

Xe ngựa tiếp tục tiến về phía .

Tiêu Minh nắm lấy cổ tay , lạnh lùng hỏi: “Đến Quốc An Tự mang theo thị vệ?”

Ta nhíu mày giãy giụa một chút, thoát , liền để mặc nắm: “Không quen nhiều theo như .”

“Không quen?” Tiêu Minh véo cằm , lạnh một tiếng, “Trẫm thấy ngươi trốn.”

Ta dùng sức giằng tay , “Tiêu Minh, ngươi bệnh !”

“Ta trốn ngươi cũng tìm . Ta còn phí sức đó gì!”

Ánh mắt Tiêu Minh âm u, , đột nhiên lên.

, Ôn Phất Y, ngươi trốn , ngươi chỉ thể là của .”

Đồ điên.

Ta thầm c.h.ử.i rủa trong lòng mấy câu, thèm để ý đến , nhắm mắt dưỡng thần.

Tiêu Minh ôm lòng, nghịch ngợm mái tóc : “Thật sự cầu phúc cho trẫm ? Thành tâm?”

Ta dậy giật tóc , lườm một cái: “Tin thì tùy.”

Tiêu Minh khẽ một tiếng, sờ sờ tóc gì thêm.

Xe ngựa thẳng tiến hoàng cung.

Xuống xe ngựa, Tiêu Minh đích tiễn về Vĩnh Thọ Cung nơi ở.

Vừa xuống, bên ngoài đến, là Hoàng quý phi khỏe, mời hoàng thượng qua đó.

“Đã mời thái y ?”

Tiêu Minh chút do dự cất bước ngoài, sắp đến cửa, như nhớ điều gì đó, đầu với : “Trẫm tối sẽ đến thăm ngươi.”

Ta để ý đến .

Ngân Bình ở bên cạnh tức giận vô cùng: “Sao trùng hợp như , nương nương và hoàng thượng mới về là nàng khỏe, lừa ai chứ?”

Ta thong thả rót một chén nóng: “Ai tin thì lừa đó thôi.”

Đến tối, cũng đợi Tiêu Minh, tắm rửa xong là ngủ.

Ta mới xuống, giọng a dua của tiểu thái giám truyền : “Hoàng thượng giá lâm –”

Vĩnh Thọ Cung lập tức gà bay ch.ó sủa, thể từ giường dậy đón Tiêu Minh.

Hắn giang tay , để y phục cho .

Ta chậm chạp cởi thắt lưng mãi, kiên nhẫn nữa, trực tiếp đưa tay tự rút thắt lưng : “Ôn Phất Y, ngươi thể diễn giả trân hơn một chút nữa ?”

Bị thì chứ.

Ta chút khách khí: “Hoàng thượng , còn tự dán lên gì?”

Hắn trầm mắt xuống, nắm lấy cổ tay giam trong lòng, cúi đầu hôn .

Người trong điện đồng loạt lui ngoài.

Loading...