Tạ Chi Hành gặp mặt nàng, nhưng dặn dò hạ nhân, chỉ cần nàng mở miệng, yêu cầu đều đáp ứng.
Suốt mười tháng, nàng sống thoải mái an nhàn,
nhận rằng —
cuộc sống hiện tại, giống hệt như khi mới gả phủ.
Bình yên cơn bão.
Ngày Lâm Niệm Dao lâm bồn, Tạ Chi Hành hiếm khi xuất hiện tại viện của nàng.
Nàng ăn quá nhiều thứ bổ dưỡng trong thai kỳ, dẫn tới thai lớn bất thường, sinh nở vô cùng khó khăn.
Tiếng thét chói tai xuyên qua trời đêm, m.á.u loang khắp giường, suýt c.h.ế.t bàn sinh.
Rốt cuộc sinh , nhưng là —
một đứa c.h.ế.t non.
Nàng còn chuyện đó.
Tạ Chi Hành đuổi hết ngoài , chỉ giữ mấy thị vệ tín, lệnh kéo nàng ngoài.
Lâm Niệm Dao đầy huyết nhơ, yếu ớt quỳ rạp mặt đất, khó nhọc ngẩng đầu —
thấy Tạ Chi Hành giữa đàn ác khuyển, mỉm dịu dàng với nàng.
Dưới ánh đêm u tối, mặc trắng như tuyết,
giống như u đàm hoa nở trong tĩnh mịch, đến mê hồn.
câu mở miệng, khiến lạnh thấu xương:
“Lũ chó bản quan mượn từ đại lao , đáng yêu chứ?
Chúng đều nuôi bằng thịt , kén ăn, phủ gì để nuôi…
Hay là… dùng ngươi, hoặc cái thứ , cho chúng ăn?”
“Yên tâm, chúng huấn luyện kỹ lưỡng,
mỗi chỉ cắn một con mồi.”
“Cái thứ ”, đương nhiên là chỉ đứa trẻ nàng sinh .
23
Tạ Chi Hành vốn luôn hiện lên trong ký ức nàng là bậc công tử ôn nhu, hòa nhã, nay khiến sợ hãi đến tột cùng.
Lâm Niệm Dao, đầu tiên đối diện chân diện mục thật sự của Tạ Chi Hành, chấn động đến sững sờ nên lời.
chẳng để nàng thời gian suy nghĩ, trực tiếp buông tay thả chó.
Đứa con nàng mới sinh ngay bên .
Nàng chỉ hai lựa chọn:
Hoặc ôm lòng bảo vệ,
hoặc đẩy mồi, cầu đường sống cho chính .
Đám ác khuyển lao tới, cắn xé tay chân nàng.
Lâm Niệm Dao hoảng sợ đến nước mắt nước mũi tèm lem,
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
gắng gượng bò trốn, theo bản năng đá đứa bé giữa bầy chó.
Đến khi ý thức , trông thấy hài nhi đàn chó vây quanh,
nàng mới gào thảm thiết như tan tim nát ruột.
Cao cao nâng lên, nặng nề ném xuống — chiêu từng thất bại.
Mười tháng qua, Lâm Niệm Dao dần dần nảy sinh cảm tình với đứa bé trong bụng.
Từ ghét bỏ, đến hy vọng, yêu thương.
Ấy mà, chỉ trong khoảnh khắc sinh,
nàng tận mắt thấy chính , thể yếu nhược thê thảm,
tự tay đẩy đứa trẻ mong ngóng bấy lâu miệng chó hoang.
Mà nàng hề , đó là một hài nhi c.h.ế.t yểu.
Đây là một đả kích tâm vượt khỏi sức chịu đựng,
khi nàng sắp ngất thì ép uống một bát canh sâm, dội nước lạnh,
thể ngất , chỉ thể trừng mắt hết thảy.
Không khi nàng chứng kiến cảnh đó,
nhớ tới năm xưa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-chi-hanh/11.html.]
24
Lâm Niệm Dao điên .
Nàng trải qua khó sinh, nước lạnh tạt thẳng ,
thể chẳng điều dưỡng tử tế, để hàn chứng,
mỗi đêm ác mộng liên miên:
Mộng thấy đứa con chó xé xác.
Mộng thấy phôi thai nàng m.ổ b.ụ.n.g lấy , ném cho chó hoang.
Mộng thấy thiêu sống trong biển lửa.
Còn những oan hồn khác… từng nàng hại chết.
Nàng , Tạ Chi Hành sớm lệnh:
Trong mỗi bữa ăn của nàng, đều pha dược khiến khó ngủ, nhiều mộng.
Kẻ gây ác nhiều, tất sinh ác quỷ trong lòng.
Khuôn mặt vốn diễm lệ đoan trang, nay chỉ qua một đêm như héo úa,
già nua mười mấy tuổi, tiều tụy vô hồn.
Tạ Chi Hành thỉnh thoảng mang nàng đến căn phòng chất đầy hũ sành —
chính là nơi nhốt đám tử sĩ hóa thành nhân trư.
Hắn nhẹ nhàng , dịu dàng như gió:
“Đây là những tình lang từng cùng ngươi chung chăn gối đêm đêm, còn nhớ ai ?”
“Yên tâm , chẳng bao lâu nữa, ngươi cũng sẽ đoàn tụ cùng họ.”
Trong gian phòng ẩm thấp, thối rữa, những thể , treo sống chết, tứ chi thối rữa, hôi hám, thần sắc đờ đẫn, đồng loạt đầu nàng.
Màn cảnh đó quỷ dị đáng sợ đến tột cùng.
Lâm Niệm Dao lăn bò chạy khỏi đó,
khi bản từng cùng những kẻ đó hoan ái,
nàng gục đất mà nôn mửa điên cuồng.
Tạ Chi Hành hề giấu giếm.
Mỗi một cách dùng để đối phó nàng,
đều thản nhiên phơi bày mặt.
Lâm Niệm Dao cuối cùng cũng hiểu:
Tạ Chi Hành, rốt cuộc là loại đáng sợ thế nào.
Nàng cũng rốt cuộc hiểu rằng —
Tạ Chi Hành xưa nay từng yêu nàng.
Tất cả đều là giả dối, từng bước tính toán, từng điều bày mưu,
từng hành động là để báo thù.
Nàng xem nhẹ trong lòng Tạ Chi Hành bao nhiêu quan trọng.
Giờ nhớ những gì với ,
nàng chỉ cảm thấy một trận kinh hoảng muộn màng, rùng thôi.
Dù , nàng vẫn chịu thừa nhận rằng hối hận vì hại c.h.ế.t .
25
Lâm Niệm Dao đào thoát khỏi Tạ phủ.
Nàng tự cho là may mắn thoát , nào Tạ Chi Hành vẫn các lâu phía , lặng lẽ dõi theo nàng rời .
Hết thảy, đều trong lòng bàn tay .
Lâm Niệm Dao chạy về phủ Trưởng công chúa, thậm chí còn từng lính canh xô ngã ngoài một — dung mạo nàng đổi quá lớn, ai còn nhận đây là vị thiên kim tiểu thư năm xưa từng xưng là nhất mỹ nhân kinh thành.
Trưởng công chúa vốn giận nữ nhi vì trái lời mà , hỏi han đến, nhưng cũng tin chắc với phận tôn quý , dù cũng chẳng ai dám khi dễ nàng.
Ai ngờ nàng thê thảm chạy về như chó nhà tang.