Ngày hôm ,  tự nhốt  trong phòng cả ngày, cùng Tiểu Cửu lặp  lặp  nghiên cứu kỹ năng  nũng.
Đến tối,  tinh thần phấn chấn kéo Tiểu Cửu hỏi: "Ngươi thấy Vương gia sẽ hài lòng ?"
Ta thấy Tiểu Cửu vẻ mặt khó xử: "Có lẽ Vương gia thích... dáng vẻ phóng khoáng của  thì ?"
"Không  ,    , thích uốn éo kiểu cách." Ta kiên quyết lắc đầu.
"Cô nương  lẽ... đại khái...  thiếu năng khiếu trong khoản , trời cũng  còn sớm nữa, nô tỳ  chuẩn  bữa tối cho cô nương  đây."
Tiểu Cửu  xong liền nhanh chóng  khỏi phòng.
Ăn xong bữa tối,  liền vội vã  ngoài tìm Thừa Vương điện hạ,  thể hiện thành quả luyện tập cả ngày hôm nay.
  bước  viện của Vương gia,   thấy một bóng đen lóe lên  lẻn  phòng ngủ đang hé cửa của Vương gia và đóng cửa .
Người  thật là vô lễ,  cửa   gõ cửa  ?
Ta  đến  cửa phòng Vương gia, đang định gõ cửa thì   thấy bên trong là giọng  mà hai hôm     thấy trong phòng Vương gia.
"Đừng nhúc nhích, nếu   sẽ g.i.ế.c ngươi."
Được lắm, hóa  là một phản đồ!
Ta một cước đạp tung cửa phòng Vương gia, giận dữ quát: "Thả Vương gia , xông   đây!"
Chỉ thấy tên áo đen trong phòng tay cầm trường đao kề  cổ Vương gia.
Mỗi bước mỗi xa
Hai     , vẻ mặt kinh ngạc đối diện với cánh cửa  vỡ vụn.
Tên áo đen nhanh chóng phản ứng, trường đao chỉ  , giọng điệu khinh thường:
"Chỉ bằng một tiểu nương tử như ngươi mà còn dám vọng tưởng cứu ?"
"Ngươi mau chạy ,  là thích khách, g.i.ế.c   chớp mắt." Vương gia quát  .
Vương gia quả nhiên là  , lúc  còn nghĩ đến việc để  chạy ,     thể bỏ mặc  ?
Thế là  xông tới, nhấc bổng chiếc bàn tròn trong phòng ném về phía tên áo đen.
Chỉ thấy tên áo đen đẩy mạnh Vương gia , còn lớn tiếng hét: "Đệt! Nàng     cứu ngươi, là  g.i.ế.c cả hai chúng !"
Ta cũng mặc kệ, xách chiếc bàn gỗ nguyên khối nặng ngàn cân lao về phía tên áo đen, và  với Vương gia đang  phía  :
"Vương gia, ngài chạy  ,  bọc hậu!"
Nói xong liền là một trận vung loạn xạ, trường đao của tên áo đen c.h.é.m  chiếc bàn tròn gỗ nguyên khối cũng trở thành những đòn tấn công vô hiệu.
Các loại bình hoa, đồ trang trí trong phòng ngủ  lượt vỡ vụn vì cuộc chiến.
"Bình hoa cổ của bổn vương! Tranh chữ danh gia!" Ta  thấy tiếng than  đau xót của Vương gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/suc-luc-lon-tao-nen-ky-tich/chuong-4.html.]
Ta  đầu  liền thấy Vương gia đang  xổm  đất gom nhặt những mảnh vỡ của chiếc bình hoa   đánh vỡ,  nghĩ những thứ  nhất định là bảo bối của , thế là  cắn răng  với tên áo đen:
"Có bản lĩnh thì hai chúng   ngoài đánh!"
Tên áo đen cũng  chịu thua: "Ra ngoài thì  ngoài,  còn  chỉnh  một tiểu nương tử như ngươi !"
---
Ta và tên áo đen  từ trong nhà đánh  ngoài sân.
Có lẽ vì địa thế rộng rãi hơn, tên áo đen  thể tung hoành.
Hắn  một cước đá văng chiếc bàn tròn gỗ nguyên khối trong tay ,  thanh đao sáng loáng c.h.é.m thẳng   giữa  trung.
"Đừng    thương!"
Ta  thấy Vương gia la lớn.
Vương gia thật lương thiện, đối với kẻ phản bội ,  hại  mà còn  bảo vệ.
"Ta cố hết sức." Ta chỉ  thể miễn cưỡng đáp  khi tay  đỡ lấy lưỡi đao trắng.
"Cái quỷ gì ?! Tay  đỡ lưỡi đao?" Tên áo đen đối diện sửng sốt, khó tin .
Ta dùng sức, bẻ gãy ngang thanh đao, tên áo đen hiển nhiên  ngờ đến tình huống , chỉ ngây  tại chỗ,  thanh đao  bẻ gãy    Vương gia.
"Đừng hòng  hại Vương gia!" Ta gầm lên một tiếng, vung quyền đánh về phía tên áo đen.
Tên áo đen trực tiếp   đánh ngã xuống đất,  cưỡi lên    vung quyền đánh loạn xạ.
---
Từ khi đến Vương phủ  thể ăn no, sức lực của  đều tăng lên, đánh cho tên áo đen   chút sức phản kháng nào.
Vương gia nhanh chóng  đến bên cạnh  đưa tay ngăn : "Đánh nữa là c.h.ế.t đấy!"
"Vương gia, ngài thật sự quá lương thiện ,  ám sát ngài, ngài còn nghĩ cho !
"Ngài yên tâm, một   một  chịu, hôm nay đánh c.h.ế.t ,  tự  đến quan phủ đầu thú."
Ta với một vẻ mặt chuẩn   dũng hy sinh, ai ngờ tên áo đen    tràn đầy tiếng  nức nở kêu lên: "Vương gia, cứu ..."
Ta một bạt tai tát  mặt tên áo đen mắng: "Đừng ức h.i.ế.p Vương gia nhà  mềm lòng, hôm nay mạng của ngươi là của  !"
"Nhị Nha, dừng tay!"
Ta giơ cánh tay lên định vung quyền đánh tiếp, Vương gia lớn tiếng quát ngăn .
"Vương gia, đối mặt với thích khách  thể mềm lòng , hôm nay   ngài giải quyết phiền phức ,      bảo vệ ngài,  chuyện ngài  cẩn thận."
Ta nở một nụ  an ủi với Vương gia.
"Cứ coi như bổn vương cầu xin ngươi, tha cho  ." Ta thấy Vương gia  cắn răng,  mặt  xin tha cho thích khách.