Suất cơm từ thiện 5 tệ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-24 12:39:59
Lượt xem: 154
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5.
Tôi lập tức chuyển cả quán sang làng bên.
Ngày trước khi chuyển đi, ba tôi có chút không nỡ, cho thêm nửa phần vào mỗi món như lời tạm biệt.
Không ngờ, lại bị dân làng đến ăn chỉ thẳng mặt mắng:
"Cùng một món 10 tệ, hôm nay nhiều đến thế, đủ thấy trước đây các người lừa chúng tôi bao nhiêu tiền!"
"Tiếc là trước đây tôi không tin các người lừa tiền, không ngờ tôi lại là người bị lừa thảm nhất!"
Tôi thực sự không biết nói gì.
Tôi vừa nói với họ là vì quán sắp chuyển đi, ba tôi muốn đền đáp bà con nên cho thêm phần không tăng giá.
Chưa kịp nói hết, có người đứng dậy từ chỗ ngồi chất vấn:
"Tôi thấy anh kiếm của người già không ít tiền, lương tâm cắn rứt nên mới cho chúng tôi thêm đồ ăn, coi như anh biết thời thế."
"Đúng vậy, chúng tôi đến ăn, mà anh lại coi chúng tôi như rau muống, thế là anh sai rồi!"
Tôi cũng không giải thích, chỉ cười vài tiếng cho có.
Trong khoảnh khắc đó tôi hiểu ra, lòng tốt, cũng cần có chút sắc bén.
Thiện ý không nguyên tắc, là thảm họa.
Chiều hôm đó, tôi mang tất cả thiết bị, chuyển hết sang làng bên.
6.
Nhưng hai năm cống hiến, bị phủ nhận bằng vài câu lừa tiền đen.
Tôi nói không buồn là giả dối.
Quán mới làm ăn không ổn định lắm, không có nhiều thực khách cũ ghé quán mới.
Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi tôi chuyển đi, Giang Diệu Diệu thuê cửa hàng trống đó, tự mở một quán ăn mới.
Tên gọi là "Quán Đại Ái", treo biển với danh nghĩa từ thiện cho dân làng, quan tâm người già.
Tôi nghe người ta nói ngày khai trương của Giang Diệu Diệu, cả làng đều đến ủng hộ.
Ngưỡng cửa quán cô ta suýt bị giẫm nát, thậm chí còn mời hai nam sinh viên đến giữ trật tự.
"Người đi học về quả khác thật, nhân gian có tình thương lớn, trong xương tủy đã vì mọi người mà nghĩ, không thể so với cái quán lừa đảo kia."
"Chúng ta sau này ăn cơm, cứ nhắm quán Đại Ái này mà đến."
Tôi nghe những lời này chẳng hề ngạc nhiên.
Tôi quá hiểu nhu cầu của những dân làng này.
Tôi đánh cược với ba, quán này không đến ba tháng sẽ phá sản.
Ba nhíu chặt mày, hơi lo lắng nói:
"Tuy người ta đuổi chúng ta đi, nhưng lời con nói ba không dám đồng ý."
Không tin không sao, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Tôi cũng không giải thích nhiều với ba.
Lần này, tôi vẫn định giá suất cơm từ thiện là 5 tệ.
Tuy không kiếm được tiền, nhưng tôi nghĩ, có những việc quan trọng hơn.
Lần này tôi thêm một dòng chữ nhỏ: Nếu quý khách cần giúp đỡ đặc biệt, có thể vào bếp sau xin một bát nước. Quý khách cầm về là được.
Bên kia, quán Giang Diệu Diệu làm ăn rất đông, cô ta thậm chí còn nhiều lần cố tình "đi ngang" trước cửa quán mới của tôi.
Dù sao cũng là sinh viên mới tốt nghiệp, tôi chỉ cười cười.
Rất nhanh thôi, cô ta sẽ thực sự hiểu.
Dân làng sẽ dạy cho cô ta một bài học đau đớn.
7.
Nhưng chuyện của cô ta, tôi không có thời gian nghĩ nhiều.
Mấy ngày nay, quán mới lần lượt có không ít khách đến.
Con trai chủ nhà đến ăn, khen ngợi món ăn không ngớt.
Thậm chí còn chủ động giới thiệu quán mới mở với dân làng, doanh thu quán tăng gấp đôi.
Tôi bày tỏ cảm ơn, anh ta chỉ vỗ vai tôi:
"Quán dùng nguyên liệu thật, xào nấu tại chỗ không còn nhiều, vì quán anh thật thà nên mọi người mới muốn đến."
Quán mới nhanh chóng được truyền miệng, một truyền mười, mười truyền trăm.
Rất nhanh, lượng khách đã về mức như trước.
Ba lúc đầu hay nhớ những ngày trước, nhưng càng bận rộn, khóe miệng cong lên không còn cụp xuống nữa.
"Biết ở đây làm ăn tốt thế này, mình nên chuyển đến sớm, bị đám dân làng khó tính làm cho tức, tôi suýt mụ mị cả người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/suat-com-tu-thien-5-te/chuong-2.html.]
Tôi chỉ cười nhẹ.
Làm ăn đàng hoàng, không gian lận, là điều ba dạy tôi từ nhỏ.
Tôi còn hơi lo có người chất vấn suất 5 tệ là đắt, nên lập bảng chi phí.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là, chẳng có ai mặc cả với tôi.
Có người còn sợ tôi lỗ, chuyển 6 tệ.
Tôi lập tức từ chối: "Giá niêm yết 5 tệ, thu 5 tệ. Hài lòng thì thường xuyên đến."
Một tuần, tôi đã kiếm lại được 8.000 tệ kia.
Chiều tối ba đóng cửa quán, gặp người đồng hương.
Anh ta đứng trước cửa quán, muốn nói lại thôi, đến khi ba chủ động hỏi mới mở lời:
"Sau khi các anh chuyển đi, con bé nhà họ Giang mở quán đó, suýt c.h.ế.t người!"
Người đồng hương nói xong, mắt mở to, run như chim cút.
"Anh không biết đâu, trong đồ ăn nhà nó, không chỉ có sâu, còn có đinh sắt, dây thép, vệ sinh ấy, thực sự quá tệ."
Tôi không quá ngạc nhiên, ngược lại ba hơi lo lắng hỏi tôi.
Giang Diệu Diệu có đổ lỗi cho chúng ta không, nói là vấn đề chúng ta để lại.
Ban đầu tôi thấy ba lo xa, sau nghĩ lại.
Thật sự cần chú ý thêm.
Ba lại hỏi: "Vậy giờ xử lý thế nào? Người không sao chứ?"
Người đồng hương lắc đầu nói không rõ lắm, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Theo tôi biết, Giang Diệu Diệu dẫn hai bạn học nơi khác "góp vốn" mở "Quán Đại Ái" này.
Chuyên làm đồ ăn cho người trung và cao tuổi, chủ đạo là "cống hiến tình thương, chăm sóc người già".
Giờ đồ ăn có vấn đề, mức độ nghiêm trọng của việc này không khó tưởng tượng.
8.
Ba vẫn lo Giang Diệu Diệu sẽ đến quán tôi gây sự.
Nên ba kéo tôi về làng một chuyến.
Nhìn từ xa, quán cô ta không có gì khác thường.
Đang định rời đi thì một bà cụ từ sau cây nhảy ra, túm ngay cổ Giang Diệu Diệu vừa bước vào cửa.
"Đồ đen tối, chắc chắn là ghen tị tao có cháu trai, cố tình bỏ đinh sắt vào bát cháu tao!"
Giang Diệu Diệu mới hơn 20 tuổi, sức lực tất nhiên hơn xa bà cụ 70.
Cô ta bực bội đẩy bà cụ ra:
"Cháu đã nói rồi, quán không có món đinh sắt. Đó là đồ gì đó trong nhà bà bị lỏng, tự rơi vào bát thôi."
Bà cụ gấp đến nỗi tay chân luống cuống, Giang Diệu Diệu cười cợt nói:
"Bà à, mau đi đón cháu trai bà đi, muộn rồi, cẩn thận cháu trai bà bị người khác đón mất."
Phải nói là câu này có tác dụng.
Bà cụ nghe xong, toàn thân giật mạnh.
Lập tức quay đầu đi hướng ngược lại.
Vừa đi vừa không quên ngoái lại:
"Xem tao thu xếp mày thế nào!"
Thực ra cảnh này tôi khá quen.
Hai năm trước khi tôi mới mở quán, bà cụ này cũng làm ầm lên một lần như vậy.
Cuối cùng ba tôi phải xin lỗi, để bà ta vui vẻ ăn không trả tiền 1.000 tệ mới giải quyết xong.
Ý tưởng mở quán chăm sóc dân làng rất đẹp.
Nhưng mở quán ăn đâu phải chuyện dễ vậy?
Trước đây, tôi từng nghe tin dân làng thường tự mang dị vật bỏ vào bát tại chỗ.
Có người thậm chí liều mạng, trực tiếp giấu dị vật trong miệng.
Cuối cùng trước camera giám sát, giả vờ bị mắc cổ họng rồi nhổ ra.
Tình huống này khó mà phòng hết được.
Cuối cùng tôi phải gọi đường dây nóng cơ quan giám sát mới điều tra ra sự thật.
Mới về làng, đầy nhiệt huyết thì hiểu được.
Nhưng họ cũng không nghĩ, dùng thủ đoạn nhỏ ép chủ quán cũ đi để cướp việc, cô ta nghĩ được, người khác không nghĩ được sao?
Tôi cũng không quan tâm nhiều đến tình hình của Giang Diệu Diệu.
Việc quán đã đủ bận rồi.