[ đó, con trai  mỗi ngày  việc vất vả như , cô cứ ngày nào cũng đòi tiền nó, nó   nhiều tiền cho cô ,   tiêu xài tiết kiệm chút .]
 
 cố gắng  lý với họ: 
 
[Hai nghìn tệ một tháng, con  chi tiêu  tiết kiệm,  dùng để sinh hoạt hàng ngày,  đóng tiền điện nước hàng tháng,  còn  mua đồ ăn chuyên dành cho Tiểu Dĩnh...]
 
[Cô  ý gì?]
 
Dư Tường tức giận quăng đũa: 
 
[Hai nghìn tệ một tháng mà còn  đủ dùng? Cô còn  bao nhiêu nữa? Cái đồ đàn bà tiêu hoang...]
 
Những lời lẽ tổn thương cứ tuôn  từ miệng  , như những lưỡi d.a.o sắc bén, nhanh chóng và chính xác đ.â.m  tim .
 
Ban đầu  định nhịn cho qua, nhưng hai  con bọn họ thật sự quá đáng, thậm chí còn mắng từ  sang đứa con gái bé bỏng của  - Tiểu Dĩnh. 
 
Mẹ chồng  gắp thức ăn  mắng: 
 
[Con gái thật vô tích sự, cô còn mua riêng đồ ăn nó  gì,  gì  ho , chi bằng tiết kiệm  tiền đó, giảm bớt gánh nặng cho con trai  còn hơn.]
 
Nghe đến đây,  thật sự  thể chịu đựng thêm  nữa,   bùng nổ!
 
[Đủ !]
 
 "choang" một tiếng úp bát xuống bàn, quát  mặt Dư Tường: 
 
[Hai nghìn tệ tiền sinh hoạt một tháng,  kiếp,  mà hai  cứ tỏ vẻ như hai mươi vạn. Anh bảo  đừng giục,  thì  chuyển tiền  chứ! Để  đưa Tiểu Dĩnh  bệnh viện khám bệnh còn   vay tiền  khác!
 
[Dư Tường, ngày xưa  cũng  công việc,  thể kiếm tiền, chính   cần một  vợ hiền giúp  quản lý gia đình, chăm sóc  , chính  cầu xin  nghỉ việc ở nhà  bà nội trợ  thời gian! Anh  kiếp thật sự nghĩ  vui vẻ ở nhà !]
 
Nói xong    sang  chồng.
 
[Cả bà nữa! Ngày nào cũng   tiêu tiền của con trai bà, ở nhà ăn bám. Bà cũng chẳng nghĩ xem, nếu   bà là gánh nặng,    ở nhà mang tiếng ăn bám ? Hơn nữa, với giá thuê  giúp việc bây giờ, bà  thuê một  giúp việc đến chăm sóc một  già  liệt,   sáu bảy tám nghìn, ai thèm đến chứ?  một tháng chỉ lấy hai nghìn tệ tiền sinh hoạt của con trai bà, ở nhà chịu khó chịu khổ chăm sóc bà,  mà bà còn   đủ, bà  lên trời !]
 
Sau khi hét lên hết những ấm ức trong lòng,  cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
 
 Dư Tường và  chồng thì tức điên lên.
 
[Liên Mạn Ni, cô điên  ?!]
 
Nhìn vẻ mặt hoang đường của Dư Tường,  căm hận : 
Vô Hoan 🌙
 
[  điên! Bây giờ  tỉnh táo hơn bao giờ hết. Từ nay về ,  sẽ  đòi  một đồng nào nữa, cái nhà   cũng sẽ  quản nữa! Tất cả công chuyện của cái gia đình  và   liệt nửa  của ,   đều  liên quan đến  nữa! Ngay cả Tiểu Dĩnh,   chúng  cũng sẽ  phiên  chăm sóc,  đừng hòng đẩy hết con bé cho một  .   xem,    giúp  lo liệu tất cả những chuyện , công việc của  sẽ  !]
 
Nói xong,   thèm để ý đến  chồng và Dư Tường đang vô cùng tức giận, trực tiếp đưa Tiểu Dĩnh về phòng.
 
Sau khi "phát điên",  nghĩ Tiểu Dĩnh sẽ sợ hãi , nhưng  ngờ, con bé    với đôi mắt sáng lấp lánh: [Mẹ hôm nay giỏi quá.]
 
 sững sờ, : 
 
[  , nếu    , sẽ  thể  nhiều thời gian chăm sóc con nữa.]
 
[Không    ~ Con  năm tuổi , ở nhà trẻ cô giáo sẽ chăm sóc con. Cuối tuần con  thể tự chăm sóc  mà ~]
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/su-vung-len-cua-ba-noi-tro/chuong-2.html.]
Nghe ,  ôm chặt con gái  lòng, suýt nữa thì bật  nức nở.
 
Lợi ích duy nhất khi kết hôn với Dư Tường,  lẽ chính là sinh  một cô con gái đáng yêu hiểu chuyện như Tiểu Dĩnh.
 
Hôm nay    xé bỏ mặt nạ với bọn họ,   việc nhà,  sẽ  quản một chuyện nào nữa.
 
Ban đầu  nghĩ,  con Dư Tường chắc  trụ nổi quá ba ngày.
 
  ngờ   đ.á.n.h giá quá cao họ.
 
Không  sự chịu khó chịu khổ của , họ thậm chí còn  trụ nổi một đêm.
 
Mười giờ tối,   dỗ Tiểu Dĩnh ngủ xong, Dư Tường  tìm đến.
 
Anh  lúng túng : 
 
[Tiền sinh hoạt  chuyển qua wechat của cô ,  nãy   đại tiện, cô mau  giúp bà  xử lý .]
 
 .
 
Có một bà   liệt nửa , ngay cả phân và nước tiểu cũng  dùng tã  lớn để hứng, Dư Tường quả thật  thể thiếu  một đêm.
 
Chỉ là bình thường   bao giờ than thở với  , nên  cứ nghĩ những việc     dễ dàng.
 
Bây giờ thì  , cứ để   tự chăm sóc   .
 
Cái sự hiếu thảo ngoài mặt của  ,  kết thúc.
 
Thế là  mở điện thoại , chuyển tiền trả  cho  .
 
[  dám nhận tiền của  . Kẻo   hai  con   đ.â.m  lưng ,   là đồ ăn bám. Sau ,  sẽ tự  tìm việc , còn  chuyện đối nội đối ngoại, với cả   nữa,   thì , bà đây  thèm  nữa!]
 
Nghe , Dư Tường nhíu mày : 
 
[Thôi  , Liên Mạn Ni, cô đừng   voi đòi tiên nữa. Tháng   chuyển thêm cho cô một nghìn tệ, đừng  giận dỗi ở đây nữa, mau  giúp  xử lý cái đống  .]
 
Nói xong,    chuyển thêm ba nghìn tệ cho .
 
 vẫn  trả  cho  .
 
Dư Tường tức điên lên: 
 
[Cô còn   loạn đến bao giờ nữa? Cứ thế  thì   cô đừng hòng moi  một xu nào từ tay !]
 
Ha.
 
Bây giờ   nghĩ thông suốt , ai còn thèm cái đồ bỏ  của   nữa chứ?
 
 đẩy Dư Tường : [Tạm biệt .]
 
Dư Tường tức đến mức dậm chân nhảy chồm chồm ngoài cửa, nhưng    cách nào đối phó với , đành  bực  tự   lau dọn chất thải của  .
 
 đừng vội, ngày tháng   của hai  con nhà họ còn ở phía   kìa.