Thực    buồn,  đây  và đại sư    khả năng,   càng là  của hai con đường khác .
Thôi thì nhân lúc đêm nay,  hết những chuyện đại nghịch bất đạo .
Ta   tiền đồ gì cả, chỉ là  sờ mặt đại sư  thôi.
Trở về nhà, đại sư  đẩy cửa phòng  , đặt  lên giường, lúc   mới  thấy vẻ mặt của .
"Khanh Khanh, ai dạy  đến chỗ đó?" Đại sư  bình tĩnh .
Ta  ,  chằm chằm  mặt đại sư , đặc biệt là môi.
Huynh   sinh   như , thật đáng tiếc, trong lòng chỉ  kiếm,   cô nương.
"Đại sư , đời  ngắn ngủi,  chỉ  hưởng thụ một chút,  gì sai?"
Rượu thêm can đảm,  cũng dám cãi lời .
Ta tưởng đại sư  sẽ mắng   cầu tiến, tự lượng sức, nhưng , đại sư  :
"Hưởng thụ  sai, nếu chỉ  hưởng thụ, tại   đến chỗ đó, tìm những  đó?"
Huynh   dừng một chút,  chậm rãi : "Không xứng với ."
Đại sư  ngày thường  chuyện lạnh nhạt,   từng thấy    chuyện với giọng điệu ,  lẽ  ánh đèn dầu leo lét,   sinh  vài phần ảo giác.
  chắc chắn là say ,  nhẹ giọng : "Đại sư , bọn họ  xứng,  ai xứng?"
Đương nhiên   vài phần ý  trêu chọc, tuy   thể nào, nhưng con  vốn dĩ mâu thuẫn,   lẽ chỉ sống thêm  vài chục năm nữa, hơn nữa mười mấy năm , dung mạo của  và đại sư  sẽ  còn xứng đôi nữa.
Vẫn là câu  đó, đời  ngắn ngủi.
"Tiểu sư ," Đại sư  tiến  gần hơn, đôi mắt lạnh lùng  dường như cũng  chút ấm áp, "Muội thấy đại sư  thế nào?"
Ta suy nghĩ  lâu mới nhận ,  lẽ đại sư   ý với , nhưng bây giờ   thể tu luyện, ý của đại sư  là, coi như là tình một đêm ?
Chờ mãi  thấy  trả lời, đại sư  nâng mặt  lên: "Tiểu sư   ,  coi như  đồng ý."
Ánh mắt long lanh, quần áo xộc xệch.
Ta  phân biệt  rốt cuộc là đôi mắt đào hoa của đại sư  đang cuồn cuộn lay động lòng ,  là do cơn say của .
Dù  cũng như câu  đó: Đời  ngắn ngủi.
Đại sư ...  đúng là hiểu  nhiều hơn  tưởng, ý thức của  mơ mơ màng màng, quấn quýt si mê.
Ngày hôm  trời sáng,   đại sư   bên cạnh, đang suy nghĩ xem lát nữa nên  gì để bản  trông thật phóng khoáng.
  khi mở miệng,   nhận thấy sự khác thường ở đan điền.
Linh lực vốn  biến mất  còn tăm ,  mà   cảm nhận .
?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/su-ty-noi-ta-la-nu-chinh-truyen-sac/chuong-14.html.]
Ta nghi ngờ  vẫn  tỉnh rượu.
 ngay  đó, đại sư  bên cạnh đưa tay ôm ,   tỉnh , nhưng  mở mắt,  đẩy   .
"Đại sư ?"
"Đại sư ?"
"Trịnh Cảnh Chu."
Đại sư  mở mắt , bởi vì  gọi tên thật của .
Huynh   hỏi: "Sao ?"
Ta : "Hình như   thể tu luyện  ."
Đại sư : "Ừ."
Ta  đẩy  : "Đại sư ,   hình như   thể tu luyện  ."
Đại sư  vốn dĩ   phản ứng gì, nhưng  nhanh  mở mắt : "Ầm ĩ cái gì?"
Ta: "..."
Ta   nữa.
Đại sư  : "Đã  ngủ nữa thì  thiền điều tức ."
Ban đêm, đại sư   đẩy cửa phòng  , áp sát ,   kịp phản ứng, theo bản năng nắm lấy tay đại sư .
Huynh  : "Khanh Khanh,  thể bỏ dở giữa chừng."
Thế là đêm nay,  là một đêm xuân sắc.
Ta chợt nhận ,  lẽ,  đang song tu với đại sư ?
   từng  , song tu  thể khôi phục linh căn.
Vì ,  bám  vai đại sư  hỏi,  thở   chút bất , nhẹ giọng : "Khanh Khanh, chuyên tâm, điều tức."
"..."
Đại sư  vẫn  rõ với .
Ta thật sự  hủy kim đan, linh căn  tổn hại, ngay cả trưởng lão Dược Vương Cốc cũng đích  khẳng định,  đời   còn cơ hội tu luyện  nữa.
 đại sư ,    thể chất đặc biệt.
Huynh   thể chất lô đỉnh bẩm sinh,  thể giúp  ngưng tụ  kim đan.
Ta  ngờ, đại sư  mà bao nhiêu năm nay trong tông môn ai ai cũng kính ngưỡng,  mà  từng hoảng sợ vì thể chất của .
Số phận mà  từng liều mạng trốn tránh, giờ đây đại sư   bước  vì .
Huynh  trở thành lô đỉnh của .