SỰ LỰA CHỌN SAI LẦM - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-12 20:18:23
Lượt xem: 2,098
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng trong lễ cưới, vị trí Tiết Mộng đứng lên... rõ ràng là khu vực dành cho các quản lý cấp cao của nhà họ Cố.
Nhà họ Cố có suy nghĩ của họ, tôi cũng có suy nghĩ của mình.
Trước khi làm rõ sự việc, tôi sẽ không mù quáng kết hôn với Cố Trạch Xuyên chỉ để tìm kiếm sự bảo vệ.
7
Tiểu Tiểu đã sử dụng nhiều nguồn lực nhưng vẫn không thể tìm thấy Tiết Mộng.
Không chỉ cô ấy không tìm thấy.
Sự việc ồn ào trong lễ cưới, giờ này bố mẹ tôi, khách sạn, truyền thông, cảnh sát... nhiều người đều đang tìm Tiết Mộng.
Nhưng cô ta dường như biến mất không dấu vết, không có tin tức gì, ngay cả camera giám sát của khách sạn cũng bị mất một cách kỳ lạ.
Tiểu Tiểu hít một hơi sâu, ngồi xuống trước mặt tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Thu Thu, tớ đã tốn rất nhiều công sức, nghe ngóng được một số thông tin."
"Nhưng... Thu Thu, cậu phải chuẩn bị tâm lý."
Tiểu Tiểu lấy ra một bức ảnh cũ.
Đó là một tay đua cầm mũ bảo hiểm.
Nhìn thấy khuôn mặt đó, tim tôi thắt lại.
Người đó... chính là kẻ bắ//t có//c tôi năm xưa!
8
Tiểu Tiểu đưa cho tôi xem thêm một bức ảnh khác.
"Còn đây, đây là bức ảnh chụp chung của đội đua xe của Cố Trạch Xuyên năm năm trước."
Cô ấy chỉ vào một nhân vật không nổi bật ở góc ảnh: "Tiết Mộng ở đây."
Tiết Mộng lúc đó buộc tóc đuôi ngựa, trông có vẻ non nớt và quê mùa, mặc đồng phục của tiệm sửa xe, đứng ở góc nhìn chằm chằm vào Cố Trạch Xuyên ở trung tâm bức ảnh.
Ánh mắt ngưỡng mộ, ai cũng có thể nhìn thấy.
"Tiết Mộng vốn là một cô bé làm tạp vụ trong đội đua xe của Cố Trạch Xuyên, ai cũng biết cô ta điên cuồng thích Cố Trạch Xuyên, mọi người đều đùa rằng cô ta là fan cuồng của Cố Trạch Xuyên."
"Nhưng trong mắt Cố Trạch Xuyên chỉ có cậu, nên không ai để ý."
"Bốn năm trước, một tay đua khác, chính là kẻ sau này bắ//t có//c cậu, đã mắng Cố Trạch Xuyên một câu."
"Vốn dĩ, chuyện đấu khẩu giữa các đối thủ cũng rất bình thường, Cố Trạch Xuyên cũng không để tâm, nhưng Tiết Mộng lại lao lên cho người ta một cái tát."
"Người ta tức giận, muốn hủy hoại bàn tay của cô ấy."
"Cố Trạch Xuyên vì bảo vệ Tiết Mộng, đề nghị thi đấu một trận và trong cuộc đua, anh ta cố tình gây ta//i n//ạn cho đối thủ."
"Người đó căm ghét Cố Trạch Xuyên, không làm gì được anh ta, nên mới bắ//t có//c cậu."
Tiểu Tiểu nói mà giận không chịu nổi, giọng cao vút lên.
"Không ngờ Cố Trạch Xuyên luôn cảm thấy áy náy đến vậy, cuối cùng chính anh ta lại hại cậu!"
"Và dù đã thế, anh ta vẫn giấu Tiết Mộng bên mình, anh ta rốt cuộc có ý gì chứ!"
9
Sự thật phơi bày.
Không lạ gì khi anh ấy áy náy đến mức độ đó...
Không lạ gì khi anh ấy giải tán đội đua yêu thích nhất của mình một cách nhanh chóng và cắt đứt mọi liên hệ với bạn bè cũ...
Tôi phải hít thở sâu vài lần mới có thể nén lại cảm giác đau đớn trong lồng ngực.
Trước đây, tôi luôn chìm đắm trong đam mê múa, hoặc là tập luyện hoặc là tham gia các cuộc thi, chưa bao giờ tham gia vào vòng tròn nhỏ của Cố Trạch Xuyên.
Cho đến hôm nay, tôi mới biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/su-lua-chon-sai-lam/chuong-3.html.]
Tai họa vô lý của tôi, những năm tháng đau khổ và con đường múa bị cắt đứt... tất cả chỉ vì Cố Trạch Xuyên làm anh hùng cho Tiết Mộng.
Tôi bỗng nhớ lại Cố Trạch Xuyên thời niên thiếu, cưỡi mô tô, nụ cười kiêu hãnh, đưa cho tôi chiếc mũ bảo hiểm màu hồng mà anh chuẩn bị riêng cho tôi, nói muốn dẫn tôi đi ngắm hoàng hôn.
Khi đó anh ấy thích những thứ kích thích, náo nhiệt.
Còn tôi luôn thận trọng đánh giá nguy cơ, không dễ dàng tham gia.
Cố Trạch Xuyên luôn cười tôi nhát gan, còn tôi thì luôn nghiêm túc nói với anh ấy - không phải nhát gan, mà là niềm vui từ đua xe không đáng để tôi mạo hiểm.
Cuối cùng Cố Trạch Xuyên chỉ còn cách bất lực nhưng chiều chuộng hứa hẹn.
"Yên tâm đi, Thu Thu, chỉ cần anh còn thở, sẽ không để em bị thương dù chỉ một sợi tóc."
Hình ảnh tươi trẻ ấy như còn hiện trước mắt.
Kết quả, cuối cùng, vết thương lớn nhất cuộc đời tôi lại là do anh ta gây ra.
Có lẽ sắc mặt tôi quá khó coi, Tiểu Tiểu nắm lấy tay tôi, giọng đã nghẹn ngào.
"Thu Thu, giờ phải làm sao đây?"
Tôi còn chưa kịp trả lời.
Cuộc gọi của Cố Trạch Xuyên kịp thời vang lên.
Tôi dừng lại một chút, rồi bắt máy.
10
Đầu dây bên kia, Cố Trạch Xuyên dường như vừa mới xong việc, giọng mệt mỏi nhưng ấm áp.
"Thu Thu, ông nội đồng ý không hủy hôn nữa rồi, anh sợ em buồn, nên báo ngay cho em biết."
"Những ngày này em ở nhà ngoan ngoãn, anh sẽ giải quyết mọi vấn đề, đừng lo lắng, được không?"
Tôi giả vờ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Cố Trạch Xuyên lại hỏi thăm tình hình của tôi, dặn dò vài câu "đừng ra ngoài", "nghỉ ngơi tốt" rồi mới cúp máy.
Trong từng câu nói với anh, tôi càng lúc càng bình tĩnh.
Khi cuộc trò chuyện ba phút này kết thúc, tôi đã kìm nén hết mọi cảm xúc.
Tiểu Tiểu từ lo lắng chuyển sang ngạc nhiên.
"Thu Thu, cậu không sao chứ? Lúc nãy cậu mặt trắng bệch như tờ giấy, suýt làm tớ sợ ch//ết khiếp."
"Ừ, tớ không sao rồi."
Sữa đã đổ, khóc lóc cũng vô ích, chi bằng nghĩ xem bước tiếp theo phải làm gì.
Khi được báo rằng tôi sẽ không bao giờ nhảy múa được nữa, tôi thực sự đã rất buồn trong một thời gian dài.
Nhưng khi có thể ngồi trên xe lăn, tôi bắt đầu ngày ngày ngâm mình trong công ty, vừa học tập vừa thử tiếp quản một số dự án nhỏ.
Tiến về phía trước.
Chỉ có tiến về phía trước, con người mới không bị quá khứ kéo vào vực thẳm.
Trong tôi, Cố Trạch Xuyên đã bị loại khỏi cuộc chơi.
Nhưng sự hợp tác giữa hai nhà chúng tôi quá nhiều, lợi ích ràng buộc quá sâu.
Chuyện Cố Trạch Xuyên ngoại tình, tôi vẫn cần có bằng chứng xác thực.