Sự Kiêu Ngạo Của Tuổi Trẻ Bất Trị - Chương 6: Ai Cũng Biết Vũ Thành Phi

Cập nhật lúc: 2025-12-28 15:27:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

đến nhóm học sinh Học viện Kỹ thuật nghề Thành Nam đang tụ tập, rụt rè hỏi: "Cho hỏi các bạn quen Vũ Thành Phi ?"

Chỗ những học sinh cũng gần quầy thu ngân, chủ quán net thấy cái tên "Vũ Thành Phi" cũng sang.

Đám học sinh đó rõ ràng đều ngẩn , một đứa tóc dựng ngược : "Mày tìm Vũ Thành Phi việc gì?" Hắn dường như coi là kẻ thù, đầy khiêu khích nhẹ nhàng gạt tàn t.h.u.ố.c. "Vũ Thành Phi là ."

tỏ khép nép mặt nhóm : " chút việc tìm . Các bạn quen ?"

Những học sinh qua , đột nhiên đồng loạt rộ lên, ngay cả chủ quán net cũng nhịn mà bật thành tiếng. chút kỳ lạ bọn họ, họ đang cái gì.

"Thằng nhóc ... thằng nhóc ..." tên tóc dựng ban nãy ôm bụng : "Thằng nhóc dám hỏi bọn tao quen Vũ Thành Phi , mày đến đây để tấu hài cho bọn tao vui đấy ?"

vẫn bọn họ ý gì, từng đứa một cứ nghiêng ngả, còn vẫn ngơ ngác chẳng hiểu . Tiếng của bọn họ lớn cả quán net đều sang. Thế nhưng ai dám gì, rõ ràng học sinh của Học viện Kỹ thuật nghề Thành Nam là khó chọc nhất.

cuối cùng nhịn nữa, dù hôm nay tẩn Trâu Dương một trận, tính thế nào cũng đủ vốn , nhịn lớn tiếng : "Các cái gì? Rốt cuộc quen Vũ Thành Phi , nếu quen thì bảo một tiếng, quen thì đây!"

Đám học sinh đó bấy giờ mới dần yên tĩnh , nhưng mặt vẫn ngừng trộm.

"Ái chà, nóng tính gớm nhỉ."

Tên tóc dựng ngược kéo lùi cái ghế , gác cả hai chân lên bàn phím.

Chủ quán net lọt mắt nữa, quát lên: "Nguyên thiếu, bỏ chân xuống , khác còn chơi ở đó nữa."

"Thôi ."

Cậu sinh viên tóc dựng ngược gọi là "Nguyên thiếu" hì hì: "Ai dám chơi cái máy chứ, ai mà đây là máy riêng của Nguyên thiếu đây?"

Những sinh viên khác cũng đồng thanh : " đúng , Nguyên thiếu sắp c.h.ế.t dí cái máy đó luôn , cứ để đạp một cái ."

Chủ quán net bất lực lắc đầu, mặt hiện lên một nụ khổ, thêm gì nữa.

Nguyên thiếu : "Mày hỏi bọn tao quen Vũ Thành Phi , đó thực sự là một chuyện nực ."

"Tại nực ?"

"Bởi vì chẳng ai là Vũ Thành Phi cả."

Nguyên thiếu thong thả : "Mày cứ đến Học viện Kỹ thuật nghề Thành Nam mà ngóng xem, ai mà từng qua đại danh của Vũ ca bọn tao ?"

hít sâu một , Vũ Thành Phi ở trường kỹ thuật Thành Nam lẽ cũng chút má, nhưng ngờ nổi tiếng đến mức cả trường đều , hơn nữa biểu cảm tôn sùng của Nguyên thiếu khi nhắc đến "Vũ ca" thì tuyệt đối là giả vờ.

"Vậy... ..." kích động đến mức lắp bắp: "Hôm nay đến quán net ? chút việc tìm !"

"Anh tối qua cày xuyên đêm xong, đoán chừng là đến , tầm chắc đang ngủ trong lớp ." Nguyên thiếu nghiêm túc .

"Vậy bây giờ?"

chút cuống cuồng: " thực sự việc gấp tìm ."

"Mày chuyện gì?" Nguyên thiếu lạ lùng .

"... ..." thực sự tiện , dù cũng quen mấy , nhất là để dành với Vũ Thành Phi thôi.

"Là đ.á.n.h chứ gì?" Nguyên thiếu huỵch toẹt luôn.

"Ách..." chút khó xử, : "Vẫn , nhưng sắp đ.á.n.h ..."

"Ha ha ha..."

Mọi một trận lớn, Nguyên thiếu sướng đến mức hai chân giậm mạnh lên bàn phím, chủ quán net mà xót cả ruột.

"Mọi đừng nữa!"

chút giận dữ : "Mau cho tìm Vũ Thành Phi , trưa nay là đ.á.n.h !"

"Được, ..." Nguyên thiếu đến mức sắp chảy cả nước mắt, tùy tiện xua tay : "Mạnh Lượng, mày dẫn nó tìm Vũ ca ."

"Được thôi." 

Một sinh viên dáng nhỏ nhắn nhưng trông tinh bước , gương mặt nở nụ hòa nhã với : "Đi thôi." 

và Mạnh Lượng định khỏi cửa, Nguyên thiếu đột nhiên gọi một tiếng: "Đợi ." 

Chúng đầu , thấy Nguyên thiếu đang ngoáy mũi: "Xong việc thì bảo Vũ ca quán net nhé. Chẳng chỉ là thức đêm thôi , đến mức giờ vẫn còn ngủ trong ký túc xá ?"

"Hì hì, thôi~" Mạnh Lượng đáp lời, lúc mới dẫn khỏi quán net.

"Nói , rốt cuộc là chuyện gì?" Mạnh Lượng hỏi .

do dự một lát, đành kể chuyện từ đầu đến cuối, lo lắng thêm: "Trưa nay chắc chắn bọn họ đang đợi ở ký túc xá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/su-kieu-ngao-cua-tuoi-tre-bat-tri/chuong-6-ai-cung-biet-vu-thanh-phi.html.]

"Ái chà!" Mạnh Lượng dậm chân một cái, đột nhiên dừng bước.

"Sao thế?" cũng dừng , ngạc nhiên .

"Chuyện nhỏ bằng móng tay thế mà cũng tìm Vũ ca , một thể dẹp loạn giúp !" Mạnh Lượng lớn lối .

" nghĩ vẫn nên tìm Vũ Thành Phi thì hơn." gãi đầu: " với thiết hơn, dù với cũng quen mấy, đầu gặp mặt phiền thì tiện lắm..."

"Nói cái gì thế hả?" Mạnh Lượng cuống quýt: "Việc của Vũ ca cũng là việc của bọn . Cậu là em trai của Vũ ca thì cũng là em với tất cả ở đây. Cậu gặp rắc rối, bọn đương nhiên tay xử lý giúp . Thật sự chuyện gì to tát , đừng phiền Vũ ca gì nữa."

"Hả? Cái đó..." Trong lòng vẫn nghiêng về phương án tìm Vũ Thành Phi hơn, vì dù cảm giác vẫn thấy chắc chắn cho lắm.

"Cái gì mà cái đó." Mạnh Lượng nhiệt tình khoác vai : "Yên tâm , chút chuyện nhỏ lo . Cậu đợi đấy, tìm cho mấy ngay đây, trưa nay tuyệt đối sẽ giúp giải quyết thỏa việc."

còn kịp lên tiếng thì Mạnh Lượng bắt đầu đảo mắt quanh quất khắp phố. cạn lời, chẳng lẽ thể tùy tiện gọi ngay giữa đường thế ?

"Hê, hê! Qua đây!" Mạnh Lượng đột nhiên vẫy tay về phía một tiệm cơm nhỏ gần đó: "Diệp Triển, qua đây!"

theo tầm mắt của , một thiếu niên trạc tuổi chạy bước nhỏ lao tới. Cậu học sinh tên là Diệp Triển, , địa phương ở thành phố Bắc Viên, cũng là tân sinh viên lớp mười trường Thành Nam. Ở khối mười cũng là một đại ca, thường xuyên dẫn theo một đám nghênh ngang, dường như địa vị còn cao hơn cả bọn Lý Kiệt một bậc. Ở trường, khi thấy những thường cúi đầu bước , chỉ sợ rắc rối vướng .

Thế nhưng lúc , Mạnh Lượng vẫy tay một cái, Diệp Triển thở hổn hển chạy tới, phía còn vài học sinh khác, đều là của trường Thành Nam.

"Anh Lượng, chuyện gì thế?" Diệp Triển nhiệt tình chào hỏi.

"Cậu học, sáng sớm tinh mơ chạy rông ngoài đường gì đấy?" Mạnh Lượng đ.ấ.m một cú n.g.ự.c .

"Ha ha, chạy rông , em chỉ cùng mấy em ngoài ăn bữa cơm thôi, lát nữa còn về lớp mà." Diệp Triển xoa xoa l.ồ.ng n.g.ự.c, tỏ vẻ vui mừng.

"Nói chú chuyện ." Mạnh Lượng một tay khoác lấy vai .

Việc thể khiến một như Diệp Triển chạy hồng hộc tới đây thật sự thấy chút thụ sủng nhược kinh.

"Anh Lượng cứ !" Diệp Triển thẳng : "Lên núi đao xuống biển lửa, em chẳng từ nan!"

"Đây là em trai ." Mạnh Lượng vỗ vỗ n.g.ự.c , tiếp tục : "Cũng là tân sinh viên lớp mười trường Thành Nam các chú đấy, ?"

Diệp Triển nghi hoặc , từ biểu cảm của thể thấy rõ là là ai. Cũng thôi, ở trường sống đủ thấp điệu, chắc chắn thể . Tuy nhiên lẽ vì ngại nên liền : "Nhìn quen lắm, quen lắm, hì hì."

"Ừ, lớp gặp chút rắc rối nhỏ, chú giúp giải quyết một chút ." Mạnh Lượng hờ hững .

"Ai? Là ai hả?!" Diệp Triển tỏ vẻ vui: "Đứa nào mà mù mắt thế, đến cả em trai Lượng mà cũng dám bắt nạt, em sẽ lột da nó !"

"Ừ, cho là ai ?" Mạnh Lượng .

"Trâu Dương." thành thật đáp.

"Trâu Dương..." Diệp Triển cau mày: "Nhớ , là lớp trưởng lớp của Lý Kiệt đúng . Hừ, mấy đứa học sinh ngoại tỉnh ở trấn Đông Quan, coi xử lý nó thế nào."

"Được, chuyện giao cho chú đấy." Mạnh Lượng tùy tiện sắp xếp: "Giúp em trai giải quyết rắc rối , còn về cày quái tiếp đây."

"Hì hì, thành vấn đề." Diệp Triển hỏi tiếp: "Anh Lượng, giờ cấp bao nhiêu ?"

"Cấp 60 , càng ngày càng khó lên, nó cái trò game online l.ừ.a đ.ả.o ..."

Thấy chủ đề của bọn họ đổi, chút sốt ruột : "Không dễ dàng như ạ."

Mạnh Lượng gật đầu: " dễ dàng thật, cũng chẳng chơi nữa. Nếu Vũ ca với Nguyên thiếu cứ đòi chơi..."

"Không ." càng cuống hơn: "Ý em là xử lý Trâu Dương dễ dàng như . Trâu Dương chơi khá với bọn Lý Kiệt, nếu Diệp Triển động Trâu Dương, Lý Kiệt chắc chắn sẽ khoanh tay ."

"Lý Kiệt là thằng nào nữa?" Mạnh Lượng gãi đầu: "Diệp Triển, Lý Kiệt lai lịch gì ?"

"Cũng là Bắc Viên ạ." Diệp Triển : "Nếu Lý Kiệt cũng dính trong đó thì chuyện chút khó giải quyết ."

"Khó giải quyết?!" Mạnh Lượng trợn mắt: "Diệp Triển, nếu chú thấy khó thì cút xéo ngay lập tức, để tìm khác."

"Đừng mà ." Diệp Triển nhăn nhó: "Em chắc chắn sẽ , chắc chắn sẽ . Quan hệ của em với Lý Kiệt cũng , chút nể mặt chắc nó vẫn dành cho em thôi." Sau đó với : "Cậu xem rốt cuộc chuyện là thế nào, xích mích với Trâu Dương lớn ?"

小鱼翻译 - Cá Nhỏ Dịch Truyện

"Lớn." cũng nhăn nhó: " tẩn một trận ngay mặt cả lớp."

Tiếp theo, kể đầu đuôi sự việc một nữa. Chỉ là kể quá chi tiết, chỉ Trâu Dương dùng xương gà ném đầu trong giờ học, đó bùng nổ lấy chậu lan quân t.ử đập , lao đ.ấ.m đá một trận tơi bời.

Kể xong, Diệp Triển giơ ngón tay cái lên: "Tốt, lắm, lắm."

"Đó là đương nhiên , em trai mà lị." Mạnh Lượng đắc ý khoác vai , bộ dạng đó trông vô cùng tự hào.

tiếp tục : " còn tuyên bố trưa nay sẽ đ.á.n.h thêm một trận nữa, chắc chắn trưa nay bọn họ đều đang ở ký túc xá đợi ."

"Không , việc cứ để lo." Diệp Triển vỗ vai : "Chúng cứ thế mà tẩn thêm một trận nữa!"

Tim gan như nhảy vọt ngoài, chờ đợi chính là câu đây. Dù thì cũng lỡ buông lời hùng hồn mặt cả lớp , tục ngữ câu lăn lộn đời thì giữ lời, đ.á.n.h thêm một trận nữa thì nhất định đ.á.n.h thêm một trận nữa.

Loading...