Sự Kiêu Ngạo Của Tuổi Trẻ Bất Trị - Chương 1: Cậu Bé Bị Bắt Nạt Nhiều Nhất

Cập nhật lúc: 2025-12-28 03:50:24
Lượt xem: 1

Có đôi khi, trường học còn tàn khốc hơn cả xã hội, bởi vì đó là một nhóm thiếu niên sức phá hoại nhưng chẳng hề bao dung.

Bạn thể xem nó như tự truyện, hồi ức tiểu thuyết, cũng , chỉ là ngàn vạn đừng hỏi liệu nó thật sự từng xảy , điều đó sẽ khiến cảm thấy vô cùng bối bối.

Hồi cấp hai, là nam sinh bắt nạt nhiều nhất trong cả lớp. Lúc lên trả lời câu hỏi trong giờ học, ngay khoảnh khắc xuống, chiếc ghế chắc chắn sẽ bạn học phía kéo , thế là ngã bệt xuống đất, cả lớp ồ lên, đến cả giáo viên cũng nhịn ; đôi khi ghế kéo , thở phào xuống nhưng hoảng hốt nhảy dựng lên, m.ô.n.g cắm vài cái đinh ghim nhọn hoắt, kế tiếp là những tràng nhạo báng.

Trong giờ tự học buổi tối, cả lớp đều đang chuyện tán gẫu, nhưng ủy viên kỷ luật lặng lẽ đến lưng , dùng cuốn sách cuộn tròn gõ mạnh một cái đầu c.h.ử.i một câu: “Đồ ngu, đừng loạn nữa ?”

Trong tiếng vang của cả lớp, chỉ tìm một cái khe đất để chui xuống. Tan học, lấy hết can đảm nhấc ghế ném về phía ủy viên kỷ luật, nhưng tất cả nam sinh trong lớp xông đ.á.n.h hội đồng.

Quả bóng đá mua bằng quỹ lớp, họ bao giờ cho chạm dù chỉ một cái. Giờ thể d.ụ.c, hào hứng chạy sân vận động lớn, nhưng một tên béo thông báo: “Thế , nếu một đồng ý thì chúng tao sẽ cho mày chơi cùng, thấy ?”

về phía những bạn học phía , từng khuôn mặt lạnh lùng mang theo vẻ chế giễu, lẳng lặng bỏ một . Sau đó quả bóng hỏng, lớp trưởng tìm đến : “Các bạn đá bóng hung hăng nhất, cho nên bồi thường đúng giá.”

Những việc tương tự như nhiều kể xiết, trong suốt ba năm cấp hai, giống như đang sống trong địa ngục .

Bây giờ nghĩ , kẻ đáng thương tất chỗ đáng trách, bản đương nhiên cũng nhiều chỗ sai. Họ càng bắt nạt , càng hòa nhập với họ, nơm nớp lo sợ, như băng mỏng, tươi niềm nở với từng một, nhưng đổi chỉ là thêm nhiều sự nhạo báng, sỉ nhục, khinh bỉ, bài xích...mỗi lớp học đều một kẻ bắt nạt nhiều nhất, thật may, đóng vai trò đó.

Mà nguồn cơn của tất cả chuyện chẳng qua là vì cùng bàn với , một tên công t.ử nhà giàu. , chính là cái gã béo cầm đầu ngăn cản chơi bóng sân vận động lớn đó. Nói cũng trách thông nhân tình thế thái, giáo d.ụ.c tẩy não, thầy cô bảo .

Học lực của khá , còn tên cùng bàn thì học tệ. Những lúc kiểm tra thử, luôn chép đáp án của . Giờ nghĩ , chép thì cứ cho chép , cũng chẳng mất miếng thịt nào.

lúc đó ngốc, cảm thấy là vi phạm kỷ luật nhà trường nên dùng tay che cho chép. Thế là bi kịch xảy , nhà giàu, bố quan, ở trong lớp nhân duyên , bạn bè đều theo như thiên lôi sai đ.á.n.h đó. Hắn là đầu tiên khơi mào dẫn dắt bài xích , lâu dần thì biến thành tình trạng như bây giờ.

Mách với cô giáo cũng chẳng ích gì, cô sẽ hỏi ngược : “Tại chỉ bắt nạt em mà bắt nạt khác, hãy tự tìm vấn đề ở bản .”

Trong những năm cấp hai, nếm trải đủ sự ấm lạnh của lòng , học một , tan trường một , giờ thể d.ụ.c một ở góc sân, hoạt động ai cùng nhóm. Cô gái thích cũng chỉ thể từ xa, bởi vì cô chẳng thèm đến gần lấy nửa bước.

Lúc đó, thậm chí từng nghĩ đến việc tự sát.

Trường học thật tàn khốc, tàn khốc hơn cả xã hội. Đây là một nhóm thiếu niên sức phá hoại nhưng chẳng hề bao dung, tất cả những gì họ đều là tùy hứng, cân nhắc đến hậu quả sẽ gây .

của hiện tại sắt đá, vô tình, bạo lực và âm u, tất thảy đều thể tách rời khỏi những trải nghiệm lúc bấy giờ. Ngày qua ngày, điều hy vọng nhất gì khác ngoài việc sớm nghiệp để thi đỗ cấp ba.

Chỗ chúng là một thị trấn nhỏ, chỉ trường tiểu học và trung học cơ sở, nếu học cấp ba thì bắt buộc lên thành phố. nghĩ, khi lên thành phố học cấp ba, bạn bè đều đến từ các huyện trấn lân cận, thể thoát khỏi cục diện đau khổ hiện tại .

khắc khổ học tập, nỗ lực học tập, cật lực giao thiệp với bất cứ ai xung quanh.

小鱼翻译 - Cá Nhỏ Dịch Truyện

Những lời trêu chọc, đùa giỡn, nh.ụ.c m.ạ của họ, đều nuốt hết bụng. Thành tích của ngày càng hơn, lúc thi chuyển cấp cuối cùng đỗ trường trọng điểm một của thành phố, trung học Thành Nam với thứ hạng thứ năm trường.

Lúc nhận giấy báo nhập học còn xảy chút rắc rối. Nhà trường gọi điện cho , thông báo đến phòng giáo vụ để nhận. đến đó nhưng tìm mãi thấy, đến cả giáo viên cũng cảm thấy kỳ lạ: “Vừa nãy còn ở đây mà, biến mất ?”

Suy nghĩ kỹ một chút, thầy : “ , nãy mấy bạn cùng lớp em cũng đến lấy giấy báo, họ cầm giúp em luôn , em hỏi thử xem.”

xong thấy lạnh toát cả . Bạn học trong lớp tuyệt đối đời nào bụng đến mức lấy hộ giấy báo nhập học cho , nếu thật sự là bọn họ lấy thì chỉ thể chứng minh rằng họ đốt hoặc xé nát tờ giấy đó mà thôi. như phát điên lao khỏi cửa, chạy tìm kiếm dấu vết của bọn họ đường trở về.

Thị trấn của chúng thực sự lớn, nhanh ch.óng tìm thấy dấu vết của bọn họ ở quảng trường nhỏ. Có bốn năm , trong đó chính là tên cùng bàn của , gã béo con nhà quan đó.

Trên tay đang nghịch ngợm một phong bì, thể thấy thấp thoáng dòng chữ "Trung học Thành Nam".

lao đến gầm lên: “Trâu Dương, trả giấy báo cho tao!”

Rồi một bước sải tới định cướp lấy tờ giấy báo của .

Trâu Dương né , tên béo còn khá linh hoạt, ngay lập tức giơ cao tờ giấy báo lên : “Mày đến mà cướp , cướp thì tính là mày bản lĩnh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/su-kieu-ngao-cua-tuoi-tre-bat-tri/chuong-1-cau-be-bi-bat-nat-nhieu-nhat.html.]

Trâu Dương chỉ béo mà còn cao, ở lớp chúng cũng là một tay chơi bóng rổ cừ khôi. Còn thì gầy thấp, căn bản thể cướp thứ tay , cứ nhảy lên nhảy xuống chẳng khác nào một gã hề nhảy nhót, khiến những đứa khác ồ lên. "Trâu Dương, cầu xin , trả cho ." sắp đến nơi . Tờ giấy báo đó là hy vọng duy nhất để thoát khỏi địa ngục !

"Haha, Vương Hạo sắp kìa!”

Trâu Dương đắc ý tung hứng chiếc phong bì, tờ giấy báo mỏng manh đó nhảy nhót nhẹ nhàng trong trung. Trâu Dương, trả cho . thấp giọng khẩn cầu, run rẩy.

"Quỳ xuống."

Trâu Dương đột nhiên : “Quỳ xuống, tao sẽ trả cho mày.”

Sau đó, khom xuống, nhét giấy báo khe hở của miệng cống thoát nước lộ nụ hung tợn: “Nếu , tao sẽ buông tay đấy.”

Hai ngón tay kẹp lấy tờ giấy báo, chỉ cần buông là nó sẽ rơi tuột xuống . Đừng mà... run rẩy dữ dội hơn, nước mắt cuối cùng cũng trào như vỡ đê. của lúc đó cứ ngỡ rằng nếu mất giấy báo, sẽ chẳng còn hy vọng học cấp ba nữa. Quỳ xuống. Giọng của Trâu Dương càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.

Những bạn học khác một lời, vẻ mặt tê liệt . Những qua đường qua chỉ nghĩ là đám trẻ con đang nô đùa nên chẳng hề để tâm đến tình hình phía bên . Có ai nỗi đau đớn trong lòng lúc ?

rời khỏi đây, nhất định rời khỏi đây. thầm nhủ trong lòng như , đôi chân từ từ quỳ xuống. Nỗi đau trong lòng tự nhiên là lời nào diễn tả xiết. Mối thù , nhất định báo, chắc chắn sẽ báo. Hai tay nắm c.h.ặ.t thành nắm đ.ấ.m. Lên cấp ba, sẽ một nhóm em sinh t.ử. Sẽ một ngày, nhất định khiến Trâu Dương quỳ xuống mặt ! lập lời thề độc như trong lòng. Những giọt nước mắt từng hạt từng hạt rơi lã chã xuống mặt đất sạch sẽ.

“Hahahaha…”

Trâu Dương lớn, nhưng đột nhiên biểu cảm mặt khựng , rút ngón tay khỏi miệng cống: “Giấy báo , giấy báo cẩn thận rơi mất !”

Trên mặt thoáng hiện vẻ hoảng hốt, rõ ràng là ở cái tuổi còn nhỏ như cũng thể gánh chịu nổi hậu quả . bàng hoàng bàn tay , đó quả thực trống , giấy báo còn thấy nữa. Đầu óc như sét đ.á.n.h ngang tai, từ đầu đến chân đều tê dại, chẳng còn chút phản ứng nào, thậm chí quên mất vẫn đang quỳ.

“Haha, đùa mày tí thôi!”

Trâu Dương biến tờ giấy báo từ , cợt đến mặt , dùng tờ giấy báo vỗ bành bạch mặt . Cái loại như mày mà cũng thi đỗ trung học Thành Nam, đúng là khiến tao bằng con mắt khác đấy. Một cái, hai cái, ba cái.

lặng lẽ chịu đựng, đ.á.n.h thế cũng chẳng đầu, hơn nữa dùng giấy báo vỗ mặt dường như cũng đau lắm.

Cuối cùng, Trâu Dương đ.á.n.h chán thì đặt tờ giấy báo lên đỉnh đầu , dẫn theo mấy tên bạn học lớn bỏ . theo bóng lưng của bọn họ, lấy tờ giấy báo từ đầu xuống, đó tên đại danh của khiến lòng trào dâng một nỗi an ủi. chậm chạp dậy, đôi chân tê rần, mặt vẫn còn vết nước mắt khô.

Mình thể rời khỏi nơi .

đưa mắt quanh, thứ ở thị trấn nhỏ đều là cơn ác mộng của . Trung học Thành Nam, sắp đến đây. Suốt cả mùa hè đều ngoài. sợ đường lớn chạm mặt Trâu Dương và những bạn học cũ, chịu nhục nhã vô cớ.

Cha còn trách chịu ngoài chạy nhảy nhiều hơn, cứ rú rú trong nhà như sắp mọc nấm đến nơi. Ôi, họ nỗi đau của chứ? Tuy nhiên thi đỗ trung học Thành Nam, họ vẫn vui mừng. Những lúc ở nhà quá chán, cũng chỉ quanh quẩn cửa nhà chứ tuyệt đối chạy quá xa.

Có đôi khi tình cờ gặp hàng xóm Vũ Thành Phi, lớn hơn một tuổi và cũng đang học thành phố. Tuy nhiên học kém, chỉ thể theo học tại Trường Cao đẳng Nghề Thành Nam cách trung học Thành Nam một bức tường.

Hai ngôi trường sát vách nhưng địa vị một trời một vực. Vì Vũ Thành Phi lên thành phố một năm nên thường hỏi thăm về tình hình đó để quen , tránh lúc đến nơi ngơ ngác gì.

Có một khi trò chuyện xong, Vũ Thành Phi vô tình : "Vương Hạo , ở trung học Thành Nam xảy chuyện gì thì nhớ đến tìm ".

rạng rỡ đáp: "Em cảm ơn Phi."

trong lòng hề để tâm đến chuyện đó. Những tình huống kiểu gặp nhiều , nổi tiếng là đứa bắt nạt ở lớp, thậm chí những đại ca trong trường còn đề nghị nhận đàn em.

Lúc đó vui mừng vì nghĩ tìm chỗ dựa, kết quả câu tiếp theo của đại ca đó là: "Ngày mai mang theo năm mươi tệ nhé."

chỉ câm nín, lắc đầu thở dài. Cho nên đối với những kiểu chủ động đề nghị bảo kê thế , luôn mang theo chút lòng cảnh giác. Huống hồ trung học Thành Nam vốn nổi tiếng là trường trọng điểm, thể xảy chuyện gì chứ? Mọi lo học hành còn kịp nữa là!

 

 

Loading...