SÓNG XUÂN XANH BIẾC - CHƯƠNG 7 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-08-24 06:17:57
Lượt xem: 3,787
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta hộ tống nàng suốt đường đến Giang Nam, sai người canh chừng trước cửa nhà nàng, chờ nàng ra ngoài.
An Niệm dường như quyết tâm cắt đứt quan hệ với ta, nàng thích náo nhiệt như vậy mà lại chịu ở nhà hơn mười ngày.
Có lẽ không chịu nổi nữa, An Niệm dẫn nha hoàn ra ngoài. Ta định cùng nàng đi dạo một vòng, nhưng Trần Lịch gửi tin đến.
An Niệm nhìn Trần Lịch, mặt tái nhợt, ta đau lòng, nhân lúc đêm tối lẻn vào phòng nàng.
Nhìn nàng khóc mà tỉnh dậy, lòng ta như bị ai đó bóp nghẹt đau đớn.
Ta cẩn thận ôm An Niệm vào lòng, khẽ an ủi, An Niệm hỏi ta tại sao không thể buông tha cho nàng.
Ta không dám nói cho nàng biết tại sao, vì ta đã giữ mãi sự cố chấp này, An Niệm, ta thực sự không thể buông bỏ nàng.
Sau khi rời khỏi An Niệm, ta phát hiện mình không thể chờ đợi thêm nữa, ta khẩn thiết muốn kết thúc mọi chuyện để có thể ở bên An Niệm.
Nhưng khi ta tiến vào hoàng cung, nhìn thấy An Niệm bị bắt giữ trên bậc thang dài, ta hoảng sợ. Nếu An Niệm không còn, tất cả những điều này có ý nghĩa gì nữa?
An Niệm dường như đoán được suy nghĩ của ta, nghẹn ngào nói với ta, nàng không muốn ta vì nàng mà từ bỏ tất cả, nàng không muốn sống chật vật với mạng của ta.
Ta ngước mắt nhìn cung thủ đã trèo lên nóc nhà, khẽ vung tay, một mũi tên xuyên thủng đầu hoàng huynh.
Ta ôm An Niệm, nước mắt hạnh phúc vì tìm lại được nàng rơi xuống mái tóc của nàng, An Niệm đ.ấ.m vào n.g.ự.c ta loạn xạ, lúc này ta mới thật sự cảm nhận được người trong lòng ta chính là An Niệm.
Ta không lên ngôi cửu ngũ, ta không muốn hậu cung này giam cầm cả đời của An Niệm, như đã từng với mẫu phi của ta.
Mọi chuyện ổn thỏa, ta đến nhà họ An cầu hôn, nhưng An Niệm vẫn không chịu đồng ý. Ta biết An Niệm sợ gì, nàng sợ lại rơi vào kết cục như kiếp trước.
Ta có thể chờ, ta đưa Trần Lịch đến Tây Bắc, nếu nàng có thể sống sót đến Tây Bắc thì coi như nàng có số mạng lớn. Ta tiện tay đón mẫu thân của An Niệm từ cuộc hành trình bên ngoài trở về kinh đô.
Dưới sự thúc đẩy của mẫu thân An Niệm, ta đã cưới được nàng như ý nguyện. Khoảnh khắc ta vén khăn che mặt của nàng, ta chợt hiểu ra.
Hóa ra ta không sợ một giấc mộng lớn, ta chỉ sợ trong giấc mộng ấy không có An Niệm.
Giờ đây, mọi chuyện đều viên mãn.
(Trọn bộ hoàn)
Ta nhìn mẫu thân, cười hồn nhiên, "Cách đây vài hôm ngài ấy lại cầu hôn nữa, nhưng con không đồng ý."
Mẫu thân lại vỗ mạnh lên trán ta một cái nữa, "Chọn ngày lành tháng tốt, làm hôn sự thôi. Ngươi yên tâm, dù có trói An Niệm lại, ta cũng sẽ trói nó lại mà gả cho ngươi."
"Bá mẫu, ngày kia là ngày tốt."
Mẫu thân ta tính toán một lúc, "Được, ngày 16 tháng 6, ngày lành tháng tốt."
Hả? Ta ngơ ngác nhìn phụ thân, phụ thân cười tươi nhìn mẫu thân, có phải ta đã bị phụ mẫu mình bán gọn gàng rồi không?
Lê Cẩn đã chuẩn bị sẵn lễ cưới từ sớm, thậm chí còn chuẩn bị cả áo cưới cho ta, ta chỉ việc làm cô dâu chờ ngày cưới thôi.
Nhưng làm cô dâu cũng mệt lắm chứ. Ta chống đầu nhìn Lê Cẩn cầm cân vàng lên từng chút một, nhìn hắn trong bộ hỷ phục, đẹp mê hồn, miệng cười ngốc nghếch.
Người phụ trách lễ cưới cười hát, "Cùng ăn chung mâm, cùng uống rượu giao bôi, cùng chung thân phận."
Hai má ta đỏ bừng, vỗ nhẹ vào Lê Cẩn, bảo hắn tỉnh lại, Lê Cẩn cười nâng chén, hoàn tất mọi nghi lễ.
Lê Cẩn uống xong rượu thì phải ra tiền viện, trong phòng toàn là phụ nữ, không ai dám chọc ghẹo ta vì sợ Nhiếp Chính Vương, chỉ nói những lời tốt lành. Ta nhìn quanh, không thấy Trần Lịch đâu. Sau khi nhận diện một vòng, mọi người mới lần lượt ra về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-xuan-xanh-biec/chuong-7-het.html.]
Ta bảo Tiểu Lục chuẩn bị canh giải rượu cho Lê Cẩn, nhưng khi Lê Cẩn vào phòng, hắn đứng rất vững.
Ta tò mò hỏi, "Chàng không uống rượu sao?"
Lê Cẩn bóp nhẹ má ta, rút trâm cài tóc của ta ra, "Ta phải ghi nhớ ngày hôm nay, sợ uống rượu sẽ làm hỏng chuyện."
Mái tóc dài của ta lập tức xõa xuống như thác nước.
Lê Cẩn bế ta lên giường, hôn nhẹ từ trán ta, tay hắn di chuyển khắp nơi.
"A Niệm, được không?"
"A Niệm, đau không?"
"A Niệm, có chịu được không?"
"A Niệm, thoải mái không?"
Mặt ta nóng bừng, nhẹ đẩy vai Lê Cẩn, "Lê Cẩn, sao chàng nói nhiều thế?"
Lê Cẩn cười ngọt ngào, ta tức giận cắn nhẹ vào yết hầu của hắn. Lê Cẩn siết chặt eo ta, ta run rẩy trong vòng tay hắn.
Cả căn phòng tràn ngập sự ngọt ngào.
**Ngoại truyện – Lê Cẩn**
Từ nhỏ, ta đã biết mình muốn gì, nên khi lần đầu gặp An Niệm dưới ánh đèn phố dài, ta biết mình muốn cưới nàng.
Nhưng nếu cưới nàng quá đột ngột, chắc chắn sẽ khiến hoàng huynh của ta chú ý đến gia đình họ An. Ta bảo người truyền tin đến hoàng huynh, rằng ta muốn cưới con gái út nhà họ Trần.
Quả nhiên, hoàng huynh đã chú ý. Ta bảo người trong cung nói sơ qua về nhà họ An, hoàng huynh cũng cho rằng nhà họ An là một gia đình văn nhân, ít đe dọa hơn nhiều so với nhà họ Trần. Nhờ vậy, ta đã được toại nguyện cưới An Niệm.
Lần đầu tiên, ta gặp một người phụ nữ sống động đến thế, ở đâu nàng cũng biết cách tận hưởng cuộc sống một cách nghiêm túc.
Ta cùng An Niệm đùa nghịch, cùng nàng dời hòn non bộ ra sau vườn để có thể nghe tiếng nước chảy. Ta cùng nàng thay hết các rèm đen trong phòng thành màu xanh. An Niệm luôn phàn nàn rằng phủ Vinh Vương trước đây chẳng khác gì doanh trại quân đội.
Ta nhìn Vinh vương phủ chỉ trong mấy ngày đã thay đổi hẳn, rồi lại nhìn An Niệm bận rộn xoay quanh, bỗng cảm thấy gánh nặng phục thù nhẹ đi hai phần.
Ta thường xuyên không đến triều, cùng An Niệm đi khắp nơi chơi đùa. Hoàng huynh đã rút bớt một nửa số gián điệp giám sát ta. Cữu phụ nhắc nhở ta rằng, việc dùng An Niệm làm bình phong để che mắt hoàng đế là cần thiết, nhưng không thể quên đại nghiệp đang mưu tính.
Trong khoảnh khắc đó, ta bỗng sợ hãi. Nếu An Niệm biết ta đang toan tính gì, nàng liệu có còn đối xử với ta như trước nữa không?
Nhưng cữu phụ với dáng lưng đã còng càng nhắc nhở ta rằng, ta không thể chần chừ thêm nữa. Ta nói với An Niệm rằng, ta sẽ ra ngoài một thời gian, trong phủ sẽ có người bảo vệ nàng.
An Niệm cười, chỉnh sửa hành lý cho ta, nói ta phải cẩn thận. Ta hôn An Niệm, bảo nàng không cần lo lắng, hãy yên tâm chờ ta trở về.
Nhưng An Niệm đã không đợi được ta trở về, nàng lạnh lẽo nằm đó, bất kể ta gọi thế nào, nàng cũng không đáp lại.
Ta rút kiếm, kề vào cổ Trần Lịch. Cữu phụ quỳ bên cạnh, khẩn cầu tha thiết, nói rằng Trần Lịch là đứa con mà cữu mẫu đã bỏ mạng để sinh ra, cữu mẫu là người đã chăm sóc ta từ nhỏ.
Nhưng An Niệm thì sao? An Niệm đã làm gì sai?
Cữu phụ nhìn ta, thấy ta có vẻ lưỡng lự liền giật lấy thanh kiếm, quỳ xuống bên cạnh, "A Cẩn, Lịch Lịch đã phạm lỗi, ta sẽ đưa nàng ta đến Tây Bắc, suốt đời không được trở về kinh thành. Xin ngươi, hãy tha cho nàng một con đường sống."
Trần Lịch gào khóc khiến ta đau đầu, cữu phụ vội vàng kéo nàng rời đi.
Ta ngồi trước giả sơn suốt đêm, mọi người lần lượt đến khuyên nhủ ta, nói rằng ta cần phải chủ trì đại cục.
Nhìn trời vừa hửng sáng, ta gọi Kỷ đại nhân đến, soạn chỉ dụ, lệnh cho nội các phò tá tam hoàng tử lên ngôi, Kỷ đại nhân làm sư phụ của hoàng đế.
Kỷ đại nhân nhìn ta với vẻ kinh ngạc, ta không muốn giải thích, bế xác An Niệm lên, đi đến Bạch Long quán.