Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Song Sinh - 6

Cập nhật lúc: 2025-07-21 16:25:21
Lượt xem: 477

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba ngày , Dương Mặc Kỳ triệu kiến Cảnh vương và Cảnh vương phi cung.

Thế là liền xuất hiện một cảnh tượng… buồn châm chích.

Ta mặc y phục hoàng hậu của tỷ tỷ, bên cạnh Dương Mặc Kỳ.

Tỷ tỷ mặc y phục vương phi của , khóe mắt còn họa thêm nốt ruồi lệ giống , bên cạnh Dương Mặc Lễ, vị trí của một bậc.

Cảnh tượng , giống hệt như đầu tiên tiến cung thăm tỷ tỷ.

Tỷ tỷ cạnh Dương Mặc Lễ, cố gắng giữ vẻ nhu mì theo cách của .

Chỉ là trông tỷ tỷ phần bối rối, lúng túng thấy rõ.

Ánh mắt tỷ tỷ , là áy náy và hổ.

Dương Mặc Lễ thì vẫn lấy một .

Hắn nắm tay tỷ tỷ, như : Đừng sợ, ở đây.

Ha ha, thấy…

Tỷ tỷ, dù ở bên ai, cũng luôn đối xử bằng sự dịu dàng nhất thế gian.

Ta nâng chén rượu lên, cứ thế uống cạn từng chén một. Không để tâm đến câu chuyện của bọn họ nữa.

Rượu ngấm, hai gò má bắt đầu ửng đỏ. Ta rót thêm một bình đầy, đang định nâng chén lên thì một bàn tay thình lình vươn tới, chặn lấy cổ tay .

Hạt Dẻ Rang Đường

Ta đầu, Dương Mặc Kỳ nhíu mày :

“Rượu nặng, uống ít thôi.”

Không uống thì uống…

Chỉ là bàn tay đang đè lên tay , chẳng buông . Ngược còn trượt xuống, nắm chặt lấy bàn tay , ấm áp và mạnh mẽ, khiến bất giác cảm thấy trong lòng chút yên tâm.

Khoảnh khắc , đương nhiên thể thoát khỏi ánh mắt của tỷ tỷ và Dương Mặc Lễ.

Tất cả… đều thu mắt họ.

Khi tiệc gần tàn, tỷ tỷ cố nặn một nụ , nhẹ nhàng rằng mấy ngày nay mãi lo chăm sóc vương gia, lâu gặp , nhớ , trò chuyện với đôi chút.

Chưa đợi tỷ tỷ hết, Dương Mặc Lễ cung kính cắt lời:

“Hoàng hậu nương nương, thần mới bình phục, lúc thể thiếu Vãn Nhi bên cạnh. Hay là… chờ thêm vài ngày, để Vãn Nhi cung thăm cũng muộn.”

Ta thẳng Dương Mặc Lễ, từng chữ từng chữ lạnh lẽo vang lên:

thực sự… nhớ Vãn Nhi.”

Dương Mặc Lễ cụp mắt xuống, vẫn khăng khăng từ chối:

“Hoàng hậu nương nương, thêm vài ngày nữa thôi. Thần… thật sự thể xa nàng.”

Dương Mặc Lễ tỷ tỷ trở .

Người tình mới đoàn tụ mấy hôm, chịu để một câu cắt ngang, chia cắt bọn họ?

biến thành kẻ ích kỷ, kẻ vô tình, khó chuyện.

Ta siết chặt tay, móng tay đ.â.m sâu lòng bàn tay đến mức thể cảm nhận cảm giác trơn lạnh của máu.

“Đã nỡ xa, thì Cảnh vương phi cứ chờ thêm vài ngày hẵng đến.”

Dương Mặc Kỳ phất tay một cái, kết thúc bữa tiệc.

Sau đó kéo tay dậy, định rời .

Ta đầu .

, phía là ánh mắt đau lòng của tỷ tỷ, là sự đề phòng của Dương Mặc Lễ, là sự cố chấp vượt qua lẽ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-sinh/6.html.]

…và là một vở kịch, đang bắt đầu trượt khỏi quỹ đạo của nó.

Ta mới dậy, mắt liền choáng váng cuồng. Bao nhiêu rượu nãy uống giờ dồn lên đầu, chân tay mềm nhũn, lảo đảo một bước va mạnh mép bàn, đau đến mức hít sâu một lạnh.

Dương Mặc Kỳ lập tức cúi , bế bổng lên theo kiểu bế ngang, cả giống như một con mèo nhỏ rúc gọn trong lòng .

Hành động quả thật hợp lễ nghi, nhưng chẳng hề bận tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những khác, cứ thế bước nhanh qua mặt họ.

Khi ngang qua Dương Mặc Lễ, bước chân thoáng dừng , lạnh nhạt :

“Hoàng hậu uống say, khiến Cảnh vương và Cảnh vương phi chê . Có điều cho cùng, của trẫm, nếu trẫm đau lòng, thì còn ai đau lòng cho nàng đây?”

Ra khỏi đại điện, co thật nhỏ, mơ màng khẽ một câu:

“Cảm ơn…”

Âm lượng nhỏ đến nỗi chính cũng thấy.

Đêm đó, tỷ tỷ nhờ Cẩm Nhược chuyển lời cho .

Tỷ tỷ : tỷ xin , vài hôm nữa sẽ lập tức đổi vị trí.

Cẩm Nhược ngập ngừng một lúc, nhẹ giọng tiếp:

“Vương phi đừng hiểu lầm hoàng hậu… hoàng hậu cũng về sớm… chỉ là vương gia giữ nàng , để nàng , nên mới chậm trễ mấy hôm nay…”

Giọng dần dần nhỏ , im hẳn.

Ta đáp lời.

Chỉ trở , xoay mặt trong, tiếp tục ngủ.

7.

Có lẽ vì chuyện ngày hôm đó, tâm trạng của mãi chẳng khá lên , chỉ thu trong phòng, yên tĩnh một chút.

Thế nhưng Dương Mặc Kỳ cứ nhất quyết kéo ngoài.

Ta thầm nghĩ, hoàng đế như … thật quá rảnh rỗi .

Ta đang yên trong phòng, cứ nhất định lôi ngoài để… chèo thuyền, còn là ban đêm…

Không cũng chẳng , ai bảo là hoàng thượng chứ?

Ta ở đầu thuyền, chống cằm Dương Mặc Kỳ khua cây sào chèo, bên trái một , bên một , nước hồ theo chuyển động của sào gợn lên từng vòng sóng lăn tăn.

Ta ngờ là hoàng thượng mà cũng chèo thuyền, nhịn liền hỏi thành tiếng.

Dương Mặc Kỳ mỉm :

“Khi trong lòng rối loạn, luôn tìm một nơi thanh tĩnh. bất kể , cũng theo sát. Vô tình phát hiện nơi … ở đây, chẳng ai phiền .”

Hắn xoay nhẹ cây sào, đẩy nước về một phía.

“Nơi , nàng là đầu tiên đến.”

Ta ngẩn , nhất thời nên đáp .

Quay mặt vờ như thấy, cũng tránh ánh mắt của .

Sức khỏe của vốn , chèo mấy nhịp thì bắt đầu thở dốc. Hắn đặt sào xuống, bên cạnh , ngẩng đầu trời.

Ta đang gì, bầu trời mây che khuất, chẳng thấy trăng, gì đáng xem chứ?

khi đầu , ánh mắt bỗng dừng nơi xương quai hàm và cần cổ , đường nét trơn mượt, góc cạnh rõ ràng… khiến nhất thời thất thần.

Có lẽ cảm nhận ánh mắt , đầu .

Chỉ cách một lớp khí mỏng.

Ta như điện giật, giật nghiêng tránh né.

 

Loading...